SỰ THẬT VỀ VỤ ÁN HARRY QUEBERT HAY CHUYỆN NÀNG NOLA - Trang 69

Theo yêu cầu của tôi, sau những nghi thức thông thường, Roth để cho tôi

được gặp riêng Harry giây lát trong phòng đợi. Harry ngồi bên chiếc bàn
nhựa, mặc trang phục tù nhân, vẻ mặt của kẻ thất trận. Lúc tôi bước vào
phòng, khuôn mặt ông rạng rỡ hẳn lên. Ông đứng dậy, chúng tôi ôm nhau
và tựa vào nhau hồi lâu, rồi mỗi người ngồi vào một ghế cạnh bàn, câm
lặng. Rốt cuộc, ông nói với tôi:

– Tôi sợ, Marcus ạ.
– Chúng em sẽ kéo thầy ra khỏi vụ này, thầy Harry.
– Tôi có xem tivi, anh biết đấy. Tôi thấy hết mọi điều người ta đang bàn

luận. Tôi thế là xong. Sự nghiệp cũng kết thúc. Cuộc đời của tôi vậy là
chấm hết. Chuyện này đánh dấu điểm bắt đầu suy tàn trong đời tôi: tôi nghĩ
mình đang rơi!

– Không bao giờ phải sợ, thầy Harry ạ.
Ông mỉm cười buồn bã.
– Cảm ơn anh đã đến đây.
– Đó là điều bạn bè với nhau phải làm. Em đến Goose Cove ở, nuôi bọn

mòng biển.

– Anh biết đấy, nếu anh muốn về New York, thì tôi rất hiểu.
– Em chẳng đi đâu cả. Roth đúng là chú chim buồn cười nhưng có vẻ

anh ta biết việc phải làm: Roth bảo thầy sẽ được minh oan. Em ở lại đây để
giúp thầy. Em sẽ làm mọi việc để tìm ra sự thật và lấy lại danh dự cho thầy.

– Thế còn cuốn sách mới của anh thì sao? Nhà xuất bản của anh đợi nó

cuối tháng này phải không?

Tôi cúi đầu:
– Không có cuốn sách nào cả. Em không còn ý tưởng gì nữa.
– Không còn ý tưởng nữa nghĩa là thế nào?
Tôi không trả lời và chuyển hướng câu chuyện, rút trang báo mà trước

đó mấy tiếng, tôi đã xé mang đi từ tiệm Clark’s.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.