SỰ THẬT VỀ VỤ ÁN HARRY QUEBERT HAY CHUYỆN NÀNG NOLA - Trang 92

– Chưa.
– Em rất muốn được nghe ý kiến của thầy.
– Được anh bạn ạ, nếu điều đó làm anh vui lòng, tôi hứa sẽ xem rồi nói

cho anh biết ý kiến của tôi.

– Dạ vâng, nhưng thầy phải nhận xét thật nghiêm khắc.
– Được, tôi hứa.
Thầy đã gọi tôi là anh bạn, làm tôi thấy vô cùng cảm động. Ngay tối

hôm đó, tôi gọi điện thoại luôn cho bố mẹ để báo tin chỉ sau có mỗi mấy
tháng ở trường đại học mà tôi đã được ăn tối với nhà văn nổi tiếng Harry
Quebert. Mẹ tôi điên lên vì hạnh phúc, gọi điện ngay cho cả nửa bang New
Jersey mà thông báo rằng Marcus tài năng Marcus của mẹ, Chàng Siêu
Nhân
, có quan hệ với giới cao cấp nhất của lĩnh vực văn chương. Marcus sẽ
trở thành nhà văn lớn, điểm này là chắc chắn.

Ăn tối sau các buổi tập bốc nhanh chóng trở thành thông lệ vào các buổi

tối thứ Hai hàng tuần, những lúc đó không có gì có thể ngăn cản tôi cảm
nhận rõ rệt hơn rằng tôi đúng là Siêu Nhân. Tôi giành được mối quan hệ ưu
ái với Harry Quebert; từ đó, cứ vào thứ Năm hàng tuần, khi tôi phát biểu
trong các giờ giảng của thầy, trong khi thấy gọi các bạn khác chỉ chung
chung là anh hay chị, thì đối với tôi, lúc nào thấy cũng thân thiện gọi bằng
tên riêng Marcus.

Vài tháng sau, khoảng tháng Một hay tháng Hai gì đó, ít lâu sau Lễ

Giáng sinh, vào một bữa ăn tối, tôi nài nỉ thầy Harry cho ý kiến về các
truyện ngắn của tôi vì thầy vẫn còn chưa nói cho tôi biết. Do dự một lúc,
thầy hỏi:

– Anh thật sự muốn biết à Marcus?
– Tất nhiên em rất muốn biết. Nhưng thầy phải nghiêm khắc phê bình.

Mục đích của em là học hỏi.

– Anh viết rất khá. Anh có rất nhiều tài năng.
Tôi đỏ mặt lên vì vui sướng.
– Còn gì nữa ạ? Tôi mất bình tĩnh kêu lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.