SỰ TỔN THƯƠNG CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 141

Giọng của cô ấy cực kỳ bình lặng, không lên không xuống, cứ như của

một con búp bê không có máu huyết lưu thông.

Trang giấy mà cô ấy đang mở là phần hợp xướng, có những nốt nhạc

viết tay được photocopy. Tôi có cảm giác những nốt nhạc đen nơi tay cô ấy
cứ như sắp cựa quậy ngay tại khoảnh khắc này...

Tôi cũng không biết trên gương mặt nhìn nghiêng bị che bởi mái tóc

đen đang có biểu cảm như thế nào. Chỉ có tiếng thì thầm thật thấp nghe như
tiếng vo ve là cứ chầm chậm xâm nhập vào tai tôi.

Có vẻ chính vì không nhìn thấy mặt... nên chỉ có giọng nói ấy là gây

ấn tượng mạnh mẽ hơn bình thường.

"Bài hát này chứa đầy thù hận."

"Nó sẽ gọi quái vật thức giấc."

Cơn run rẩy yếu ớt chạy dọc sống lưng tôi không biết bao nhiêu lần.

"Một khi đã thành như vậy thì sẽ không ngăn lại được. Chỉ có sự hủy

diệt mà thôi."

Cô ấy đơn thuần chỉ thì thầm trong lặng lẽ.

Chân tay quá gầy gò yếu đuối để bị gọi là quái vật, thực sự nhìn không

khác gì một nữ sinh cấp ba bình thường...

Cô gái tụt xuống khỏi bàn và chạm chân cái thịch xuống sàn nhà.

Khi cô ấy ngẩng cổ lên và nhìn về phía tôi, mắt chúng tôi gặp nhau.

Gương mặt trắng bị che mất một nửa bởi mái tóc đen buông thõng,

cặp mắt lạnh lẽo hiện lên ở đó nhìn chằm chằm vào tôi như muốn đưa ra
một lời cảnh báo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.