SỰ TỔN THƯƠNG CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 155

"Aha... Thật sao, chị đã nói thế à? Xin lỗi, chị không biết đâu."

Nếu tôi hỏi thêm có vẻ chị ấy sẽ khóc thật mất nên tôi đành ngậm

miệng lại, giữ nguyên trong lòng khối cảm xúc mịt mù.

Tôi đọc lại cuốn sổ ghi chép bí mật.

Ban đầu chỉ toàn là những lời đường mật.

Người đã nói muốn biết về tôi.

Rằng người muốn tôi chỉ tiết lộ cảm xúc thực sự cho người.

Cả giấc mơ lẫn nguyện vọng của người đều chỉ nói cho một mình tôi.

Rằng người là kẻ nhìn tôi chăm chú nhất, vì tôi là đồng chí quan trọng

của người.

Không biết tôi đã yêu đến nhường nào những lời nói sôi nổi tràn đầy

tự tin của người, đôi mắt hoạt bát hướng về phía tôi, cánh tay cẳng chân
thon dài và cả gương mặt xinh đẹp nữa.

Prometheus đã tạo ra tôi và ban cho tôi ngọn lửa sinh mệnh.

Từ trong những ngày tháng lộng lẫy chứa đầy lý tưởng cao quý ấy, tại

sao con quái vật khó coi lại cất tiếng khóc chào đời?

Vì lẽ gì người lại chối bỏ quái vật hả Victor?

Tiêu đề của ca khúc này là Frankenstein...

Bản thân tôi thật giống với con quái vật ghê rợn được thu thập thịt với

xương từ xác chết, nhào nặn, chắp vá và sinh ra cùng tiếng sấm rung trời.

Trong phòng nhạc không có bất kỳ ai, tôi trải nhạc phổ ra rồi một

mình lẩm nhẩm bài hát của quái vật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.