SỰ TỔN THƯƠNG CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 215

Tôi cũng hoàn toàn không biết anh Konoha đang muốn nói điều gì

nữa!

Tại sao anh ấy lại hỏi chuyện đó vậy?

Chỉ nhìn thấy câu chuyện như tôi mong muốn... điều đó là không được

sao? Tôi không được nghĩ rằng Victor và quái vật có thể tha thứ cho nhau
sao?

Tôi thật không hiểu nổi anh Konoha!

Toàn thân tôi đau rần rần, đầu nóng bừng, rơm rớm nước mắt.

Anh Konoha giật mình, yếu ớt cụp mắt xuống.

"... Xin lỗi, anh quá lời rồi."

Anh ấy nắm chặt tay, nhìn đăm đăm xuống bàn và thở một hơi ngắn,

dường như đang trách móc chính mình.

Sau đó anh ấy ngẩng mặt lên và mỉm cười buồn bã.

"Anh thật sự xin lỗi. Hình như anh trở nên hơi nhạy cảm."

Nghe giọng nói đó có vẻ như anh ấy đang quan tâm tới cảm giác của

tôi, một giọng nói dịu dàng hơn bình thường. Nhưng trái lại, tôi cảm thấy
như mình bị đẩy ra xa hơn, tưởng như anh ấy đã nói rằng "Thôi bỏ đi, em
sẽ không bao giờ hiểu được".

Vẫn với cảm xúc khó chịu như vậy, tôi bỏ phòng sinh hoạt câu lạc bộ

Văn học lại sau lưng.

"... Em sẽ thử suy nghĩ thêm về chị Tomo và Karasuma... Cả về

Walton nữa, em sẽ xem như bài tập về nhà."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.