SỰ TỔN THƯƠNG CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 214

Nếu đó là bản chất của công chúa thì sao? Nếu Mimio bị thu hút bởi

chính con người đó của công chúa thì sao? Em thậm chí còn chẳng buồn
tưởng tượng những chuyện như thế, hay chuyện tại sao Mimio lại giết công
chúa, tại sao công chúa bị đâm vào ngực lại mỉm cười hạnh phúc. Em chỉ
đơn thuần kêu thất vọng vì câu chuyện này không có kết thúc có hậu mà
thôi."

Anh Konoha... đang nói gì vậy.

Bóng tối cứ dần dần bao phủ lên cặp mắt đang đăm đăm nhìn tôi.

Anh ấy giận tôi?

Ngạc nhiên? Thương hại?

Không hiểu được tại sao đột nhiên anh Konoha lại nói chuyện này, tôi

thấy đầu óc rối ren đến mức hơi thở ngày một trở nên khổ sở, thậm chí
không thể chớp mắt.

"Kể cả Walton mà em diễn cũng sợ hãi và khinh miệt quái vật. Anh ta

đã mắng chửi quái vật 'Đồ vô nhân tính! Đồ ác ma giả nhân giả nghĩa!' khi
quái vật tới gặp cái xác không hồn của Victor. Thế nhưng, khi quái vật biến
mất cùng với tảng băng trôi, Walton đã làm gì? Anh ta nhẹ nhõm vì quái
vật đã biến mất chăng? Anh ta vẫn hận quái vật? Hay là sợ hãi? Em nghĩ
thế nào?"

Làm sao đây, tôi không biết.

Bởi vì chuyện đó không được viết trong Frankenstein.

Quái vật nhảy lên một tảng băng rồi tan biến vào đêm tối. Câu chuyện

kết thúc ở đó.

Tôi không biết được Walton sau đó đã làm gì, nghĩ gì...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.