SỰ TỔN THƯƠNG CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 216

"... Anh cũng sẽ thử hỏi thêm những người khác về Karasuma."

Tuy cả hai đều nở nụ cười, nhưng cả lời nói lẫn biểu cảm của hai đứa

đều muôn phần lúng túng.

Tôi nhanh chân tiến bước trên hành lang lạnh lẽo vắng bóng người,

đầu vẫn cúi gằm.

Mặt trời đã lặn, xung quanh đã nhuộm màu đêm tối. Gương mặt nhìn

nghiêng thảm thương của tôi khi nghiến chặt răng phản chiếu trên tấm kính
cửa sổ.

Walton như thế nào sau khi nhìn quái vật rời đi?

Nếu biết được điều đó, liệu tôi cũng có thể hiểu vì sao anh Konoha

bỗng dưng đặt câu hỏi như thế không?

Tuy nhiên, cho đế lúc này, tôi chưa bao giờ thử nghĩ tới điều đó, nên

tôi chẳng biết gì cả.

Vì muốn gặp Karasuma nên tôi tới phòng âm nhạc. Tôi muốn xác

nhận thực sự Karasuma đang muốn làm gì. Tôi muốn hỏi 'Tưởng tượng của
tôi không sai phải không? Chị không thật lòng căm hận chị Tomo phải
không?' và hi vọng cô ấy gật đầu.

Thế nhưng, người ngồi bệt trên sàn của căn phòng trống trải và lật giở

số lượng lớn những trang nhạc phổ với cặp mắt vằn tia máu lại là chị Tomo.

Cảnh này giống với lần tôi nhìn thấy lúc trước.

Với nét mặt đau đớn như nghẹt thở, chị ấy rải đầy ra sàn những bản

nhạc đã ngả màu ố vàng và tìm kiếm cái gì đó.

Suốt thời gian đó, bờ vai chị ấy run run, mặt cúi gằm như đã rơi vào

tuyệt vọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.