SỰ TỔN THƯƠNG CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 24

Mặt đất mọc đầy cỏ thấp và rêu ở phía trước còn có cái gì đó đang

phát sáng lấp lánh.

Tôi nhận ra hình ảnh tôi đang thấy là do ánh sáng phản xạ trên mặt

nước, tạo ra những dải màu óng ánh.

Có lẽ nào hồ mà chị Maki nhắc đến là đây! Tuy tôi có cảm giác rằng

nếu nói là hồ thì hơi nhỏ, gọi là ao thì đúng hơn, nhưng khi lại gần, nhìn
thấy mặt nước trong vắt nhuốm màu xanh lục phản chiếu màu của lá cây,
tôi phát ra tiếng thở dài trầm trồ thán phục.

Cảnh tượng ấy đẹp vô ngần, cứ như thể sẽ hút tôi vào đó... nhưng đâu

đó lại có chút buồn rầu.

Giống như anh Konoha vậy...

Tuy đôi mắt anh ấy yên ả và trong suốt nhưng đôi khi lại buồn rầu đến

mức không chịu nổi.

Cứ khi nào nhìn thấy vẻ mặt ấy, tôi luôn luôn cảm thấy như bị tắc

nghẹn sâu bên trong lồng ngực. Điều đó chắc hẳn là do tôi đã nhớ lại gương
mặt khóc lóc khi tôi trông thấy anh ấy lần đầu tiên.

... Chị...!

... Chị... ơi!!

Và cũng bởi khi ấy trong tai tôi sẽ lại vang lên tiếng gào thét đau đớn

như muốn gọi một nửa linh hồn đã mất. Giả sử có thể biến điều ước thành
hiện thực, tôi muốn trở thành người có thể xóa tan nỗi buồn của anh
Konoha. Tôi muốn trở thành người được ôm chặt và an ủi anh ấy.

Aa... Thế mà trong hiện thực, toàn bộ tình cảm của tôi bị dội ngược lại

bởi một nụ cười tường đồng vách sắt, đối với tôi, khi mắc kẹt ở phía bên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.