SỰ TỔN THƯƠNG CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 325

Điều mà anh Konoha muốn truyền tải nhờ vào lời thoại của Victor. Và

tôi cũng nghĩ rằng đó là tiếng gào thét của anh Konoha gửi đến chính bản
thân mình.

Tại sao tôi lại thấy hình ảnh Karasuma và anh Konoha đè lên nhau. Đó

là vì Victor và quái vật là mặt trước và mặt sau của cùng một thứ.

Phải chăng anh Konoha cũng như Victor, cũng như chị Tomo, đã có

lúc sợ hãi quái vật mình tạo ra và bỏ trốn.

Và bây giờ, khi nhìn màn hình máy tính, có lẽ anh ấy vẫn đang phải

chiến đấu với nỗi đau ấy.

Chắc chắn anh ấy đã vượt lên buồn đau khổ sở để đến được nơi này.

Như cái cách anh ấy tiếp tục viết, bất chấp đã từng nhìn chằm chằm

màn hình với gương mặt đau đớn biết bao.

Anh Konoha không chạy trốn khỏi quái vật mà đang đương đầu với

nó.

Và anh ấy cũng không chạy trốn khỏi tôi.

... Em thích anh Konoha. Thế nên nếu anh không ghét em, làm ơn

đừng chạy trốn khỏi em nữa.

Điều mà tôi đã khẩn cầu khi được anh Konoha cõng trên con đường

mòn chiếu sáng bởi ánh trăng trong một buổi tối mùa hè.

... Anh không dễ dàng rung động hay để bị lợi dụng như thế bởi đàn

em đâu nhé.

... Vậy thì đây là một trận đấu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.