SỰ TỔN THƯƠNG CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 347

"Anh chẳng phải thuyết phục gì đáng kể đâu. Nhờ bức thư của

Hinosaka mà Karasuma vốn đã có suy nghĩ muốn đi tới lễ hội văn hóa rồi."

Việc chị Karasuma hát ở cảnh cuối cũng là ý tưởng của anh Konoha.

"Vì là trận đấu được ăn cả ngã về không nên anh vừa đóng giả xác

chết vừa lo ngay ngáy. Nhưng nhờ có Sendou và Karasuma đã rất cố gắng
nên chúng ta đã có một cảnh rất hay..."

Sau khi nhỏ nhẹ nói với vẻ nghiêm trang, anh ấy chăm chú nhìn tôi

với cặp mắt dịu dàng.

"Lời thoại cuối của Walton mà Hinosaka nói cũng hay lắm."

"Nhưng người hát Amazing Grace trước khi mở màn là ai thế nhỉ?"

Còn cả cô gái mà tôi vẫn nghĩ là chị Karasuma nữa.

Anh Konoha và chị Nanase quay qua nhìn nhau.

Hai người lại dùng mắt đối thoại một cách bí mật với nhau, giống như

ngay trước khi tấm màn được kéo lên vậy.

Chị Nanase mang nét mặt mãn nguyện và bình yên.

Sau đó, anh Konoha nở nụ cười tinh khôi và nói.

"Có lẽ là thiên sứ đấy."

"Ư ư ư... anh đừng thu xếp mọi việc lại thành chuyện thần tiên như thế

chứ!"

Dù tôi không thỏa mãn, nhưng cả anh Konoha và chị Nanase đều đang

cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.