SỰ TỔN THƯƠNG CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 51

Tôi cũng không ngần ngại bám theo đằng sau.

Trên trời có cả trăng và sao, chiếu sáng cho con đường mòn dài và

hẹp.

Cái bóng trắng vừa bồng bềnh đong đưa vừa nới rộng khoảng cách.

Tôi tự tin vào thể lực đã được rèn giũa trong câu lạc bộ tennis thời cấp 2
của mình, nên dù nó đi đến đâu tôi cũng sẽ đuổi theo cho bằng được.

Cái bóng trắng thoát khỏi đường mòn và chạy vào rừng. Tôi cũng hăm

hở phi vào giữa những thân cây rậm rạp.

Oái!

Nơi đó là thế giới bóng tối, bị chặn bởi lá và cành cây, khiến cho ánh

sáng không được chiếu tới.

Để coi, vụ này có lẽ hơi tệ.

Thế nhưng, ngay khi nhìn thấy cái bóng trắng di chuyển giữa các hàng

cây, người tôi ngứa ngáy và không thể nào rút lui được.

Tôi dẫm lên cỏ, gạt các cành cây, tiếp tục tiến lên thêm nữa.

Và lúc đó, bỗng nhiên cái bóng trắng biến mất ngay trước mắt tôi.

"Ơ! S-Sao lại thế?"

Nếu suy xét kỹ, vì nó là ma nên giả sử có chiêu đột nhiên biến mất

thật cũng là chuyện đương nhiên, thế nhưng tôi thì lại cuống quýt hết cả
lên.

"Tại sao lại biến mất? Thật là, ngay lúc này mới khổ chứ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.