SỰ TỔN THƯƠNG CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 54

Sẽ giống như Reinhard, luôn luôn nhớ lại quãng thời gian hạnh phúc

đã trải qua cùng Elisabeth, chỉ nhìn chăm chú vào ảo ảnh của Elisabeth mà
thôi...

Cả vầng trăng trên trời và mặt nước đang phản chiếu nó đều bình yên

ngập tràn ánh sáng.

Khi tôi đăm đăm ngắm nhìn khung cảnh ấy, tôi không thể ngăn được

trái tim thắt lại và nước mắt chực trào lên.

"Híc... Anh Konoha, nếu em gặp nạn và chết ở nơi này thì liệu anh

Konoha có thỉnh thoảng nhớ đến em không?"

Đó là lúc tôi bất giác thốt ra mấy lời yếu đuối.

"Cô chẳng gặp nạn cũng chẳng chết đâu, làm ơn thôi mấy thứ tưởng

tượng kỳ cục đó giùm."

Khi tôi giật mình và ngẩng mặt lên, anh Konoha bước ra từ giữa các

hàng cây, tay cầm đèn pin với thái độ không mấy dễ chịu.

"Anh... Anh Konoha?"

Trong khi tôi vẫn đang ngẩn tò te, anh Konoha nói với giọng bực dọc.

"Đừng có hỏi mấy cái như là tôi có phải là chồn biến hình không nhé.

Có một đống thứ làm tôi sắp rồ lên đây. Nói đúng ra là đến giới hạn rồi.
Nửa đêm nửa hôm cô làm cái trò gì đây hả?! Nếu có ý định tập huấn thì
đáng lẽ nên ngồi yên trong phòng mà viết truyện tam đề đi chứ. Tại sao hết
lần này đến lần khác cứ hành xử bốc đồng như thế? Nhờ có cô mà đến cả
tôi cũng rơi vào cảnh phải chơi trò thi gan giữa đêm đây thấy không?"

"Anh Konoha phải chơi thi gan ấy ạ? Tại sao ạ?"

Mặt anh Konoha cau có hết cỡ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.