nhiên lại dựng thẳng dậy, toả mùi hương. Buddhaguhya cho rằng các dấu
hiệu này báo rằng mình sắp giác ngộ và phấn khởi tăng gấp đôi sự tập
trung. Trong một phút giây, ông thậm trí nghĩ rằng, hay ta nên uống dầu của
ngọn đèn này, xem như “tinh chất của chân như”, hay trước đó nên dâng
cúng những bông hoa vừa tươi lên cho Đức Văn Thù. Vừa nghĩ đến đó, lập
tức một bóng quỉ xuất hiện nơi hình Văn Thù. Tên quỉ này chụp cổ người
tu sĩ, ném xa vị đó với một sức mạnh khủng khiếp đến nỗi người tu sĩ gục
xuống bất tỉnh. Trước khi Buddhaguhya mất ý thức, ông còn biết rằng,
mình bị một lực xấu ác trong người kiềm chế, không cho mình giác ngộ.
Ông biết rằng trong phút đắc đạo thì đó cũng là lúc các năng lực tối tăm
trong vô ý thức vùng lên chống lại. Khi ông tỉnh dậy, Buddhaguhya phải
định hướng vì ông không còn biết đâu là trên dưới, trước sau. Nhìn quanh,
ông thấy hình Văn Thù bám đầy bụi bặm, đèn dầu cũng như bông hoa đã
khô héo từ bao giờ. Ông bỗng nhớ lời thầy mình là Kukkuripa, con người
kì lạ chuyên nuôi chó, nói: “mọi cảnh tượng đều là sản phẩm của tâm thức
có qui định. Đừng để chúng lung lạc”.
Buddhaguhya cười lớn và lắc đầu về âm mưu lung lạc của chính tâm mình.
Ông đã để cho cái trò chơi của năng lực tốt xấu làm khổ mình và nghĩ
chúng có thật. Cái vô minh đã làm ông cảm thấy vui thú với trò chơi dại dột
đó. Ông lắc đầu thầm nghĩ: “những cảnh tượng điên rồ này suýt làm ta xa
rời tự tánh. Ta đã biết từ lâu, chẳng bao giờ cần một dấu hiệu gì hay phép lạ
nào bên ngoài, để vượt qua cái nhị nguyên không hề có thật.” “Hô”,
Buddhaguhya gọi lớn. Ông nhảy một cái từ dưới đất lên, nuốt cục dầu đã
khô, vứt cánh hoa héo qua một bên, lấy râu tóc chùi bụi tượng Văn Thù và
đi ra khỏi cửa… ông đi, tự do như gió trời. Dưới mỗi bước chân, đất rung
chuyển như bão táp.
Các vị đạo sư vĩ đại đều đi như thế cả.
74. Con trâu duy nhất của Schabkar
Schabkar Rinpoche là một tu sĩ phiêu bạt và một đạo sư của phái Đại