SƯ TỬ TUYẾT BỜM XANH - Trang 37

tay cứ quét, quét và quét và chùi giày từ đôi này qua đôi khác.
Phật để tâm quan sát sự cố gắng của vị tiểu tăng này và có cách làm cho lúc
nào đền cũng đày bụi và giày dép lúc nào cũng lấm bùn để Chunda có việc
làm liên tục từ sáng đến tối. Với sự cẩn trọng và tha thiết, Chunda từ từ đi
vào chiều sâu của câu nói "Thế tôn nói bụi là muốn nói bụi ở bên ngoài hay
bên trong? Mà buị ở bên trong là gì?”. Cứ thế mà chàng trở thành người
học trò chuyên sâu nhất, song song đó chàng lại đi phụng sự cho các bạn
đồng học.
Ngày nọ, Chunda tung chổi quét đền, và tâm thức đại định của chàng đã đạt
đến mức rất sâu thì một câu kệ của Phật bỗng nhiên bừng sáng, trở thành
một câu kinh đầy ý pháp, một câu chàng không biết và cũng chưa bao giờ
nghe:

“Bụi chính là sự ràng buộc, sự níu kéo, sự vướng mắc,
Không phải là bụi cõi trần;
Bậc hiền giả từ bỏ thứ bụi đó.
Dơ bẩn chính là sự giận dữ,
Không phải là sự ô uế thông thường;
Bậc hiền giả từ bỏ các lớp uế nhiễm nhiều tầng đó,
Và trở nên tự tại”.

Chunda nghe các lời kệ đó và trực nhận ra rằng cái Ta giả tạo do ba thứ
tham đắm (Tham), giận dữ(Sân) và vô minh(Si) sinh ra. Như vậy người
tỉnh dậy từ một cơn ác mộng, chàng thấy rằng lâu nay mình cứ tự động hoà
mình với cái Ta, cái đó không gì khác hơn là một lớp dơ bẩn mà chàng vừa
quét đi.
“Rõ như ban ngày, hoàn toàn rõ ràng. Cảm tạ đức Thế tôn”. Chàng đứng
đó, tay còn cầm chổi, nhưng đã đi xuyên suốt hết các tầng bụi bặm của sự
ảo giác!
Sau lần giác ngộ này, Chunda còn tu học thiền định hàng năm trời và sau
đó Phật trao nhiệm vụ cho Chunda đi từ làng này qua làng nọ để đánh thức
người tầm đạo. Kẻ “Chunda bất trị” nay đã trở thành “a-la-hán Chundaka,
người quét đường” đi vào lịch sử Phật giáo và chứng minh rằng, có hàng
ngàn con người với đầu óc giản đơn, thậm chí lòng đầy nghi ngờ và hoàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.