SULAMIF - Trang 35

Và ngài sai quan giữ kho Adoniram lấy ra những đồng tiền vàng đem rải
lên phía trên số tiền của mấy người lái buôn sao cho những đồng tiền bạc bị
lấp kín không thấy đâu nữa.

Ngày hôm đó, vua Solomon không muốn thấy ai phải gánh chịu bất hạnh.
Tổng số bổng lộc mà ngài cấp phát hàng năm trước đấy nhiều khi không
bằng số quà mà ngài hào phóng ban tặng vào hôm đó. Ngài tha cho cả
Ahimaaz chúa đất Naphtali, người trước đó đã bị đàn hặc vì tội lạm thu;
miễn xá cho nhiều người phạm lỗi và khoan dung đối với tất cả những lời
thỉnh nguyện của các thần dân, chỉ trừ có một người.

Khi nhà vua rời cung Liban bước ra theo lối cửa nhỏ phía Nam, có một
người mặc áo da màu vàng đón gặp ngài. Đó là viên đại tư tế của đền thờ
thần Moloch, một người thấp lùn, vai rộng, mặt cau có đỏ sậm, râu đen rậm,
cổ bò đực thiến, ánh mắt nặng nề gườm gườm nhìn từ dưới hai hàng lông
mi đen dày. Người đó chỉ kêu lên một tiếng bằng giọng van nài:

- Bệ hạ!...

Trong khoang bụng bằng đồng của vị thần ông ta thờ cúng có bảy ngăn:
một ngăn chứa bột mì, ngăn thứ hai chứa chim câu, ngăn thứ ba chứa cừu
đực, ngăn thứ tư chứa cừu cái, ngăn thứ năm chứa bê, ngăn thứ sáu chứa bò
đực, ngăn thứ bảy dùng để chứa những hài nhi sống do mẹ chúng mang
đến, ngăn này đã từ lâu bị bỏ trống vì lệnh cấm của nhà vua.

Vua Solomon im lặng bước ngang qua viên đại tư tế, nhưng ông ta lại chìa
một bàn tay theo về hướng ngài đi và thốt lên cầu khẩn:

- Bệ hạ! Tôi xin thề bằng niềm vui của ngài!... Thưa bệ hạ, xin ngài hãy ban
cho tôi cái ân sủng đó, và tôi sẽ tâu trình với bệ hạ một mối nguy hiểm đang
đợi ngài.

Vua Solomon không đáp; viên đại tư tế nắm chặt hai bàn tay rắn khỏe của
mình, nhìn theo ngài cho đến tận cửa bằng ánh mắt hằn học.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.