Lăng Thiệu vẫn quyết không tha mà hôn cô, tay bắt đầu cởi dây lưng
trên quần bò của cô , Lô Nguyệt Nguyệt có chút sợ, cầm lấy tay
anh,"Đừng! Lăng Thiệu…… Không cần. . . . . . Không cần cái bộ dáng này.
. . . . ."
Lăng Thiệu như không nghe được lời của cô, "Em không ở lại, anh có
biện pháp để cho em ở lại! Anh muốn em không đi nơi nào được!"Trong
mắt của anh mang theo sự từ chối, Lô Nguyệt Nguyệt bắt đầu giãy giụa,
nhưng vô dụng, cô chưa bao giờ biết, sức lực của Lăng Thiệu có thể lớn
như vậy!
Lăng Thiệu đã điên rồi! Vì yêu mà điên rồi. . . . . . Anh không thèm
nghe câu trả lời của cô, anh đang trong tuyệt vọng, cái gì cũng không nghe
được, cho nên anh cũng muốn kéo cô, kéo cô vào trong sự tuyệt vọng của
mình.
Anh cởi quần cô ra, ném sang một bên, hạ thân trên thân thể của cô bị
phơi bày, vuốt ve chỗ kín của cô, đôi tay cách áo,xoa bộ ngực mềm mại; Lô
Nguyệt Nguyệt khóc thút thít, không dám đánh anh, không dám ngăn cản
anh,đôi tay nắm thật chặt drap trải giường, chịu đựng nỗi sợ hãi của mình.
"Lăng Thiệu, anh không cần như vậy. . . . . . Em rất sợ. . . . . ."
"Anh cũng rất sợ, anh sợ hãi hơn em rất nhiều!" Lăng Thiệu nhanh
chóng cởi quần dài của mình, đột nhiên đem thân thể của mình đè một cái,
để cho mình cứng rắn vùi sâu vào trong cơ thể cô.
Khúc dạo đầu chưa đủ,cơ thể chưa ướt đẫm hoàn toàn, Lô Nguyệt
Nguyệt đau đến khóc ra thành tiếng, cũng nhịn không được nữa, dùng đôi
tay đánh bả vai Lăng Thiệu, "Tại sao anh ép em? Không phải là em không
yêu anh, là sự thật ép buộc không cho em yêu anh! Ô ô. . . . . . Lăng
Thiệu,anh thật đáng ghét, thật đáng ghét! Em không để ý tới anh nữa. . . . .
."