Dù sao Lô Nguyệt Nguyệt chỉ là một đứa bé, lúc này đau đớn khó
nhịn, như đứa bé kêu khóc, lúc đầu Lăng Thiệu mềm lòng,muốn lui ra
ngoài thương tiếc cô; nhưng nghe được điều làm anh lo sợ, thân thể chìm
nửa phần, đem lấy chính mình vào địa phương nhỏ hẹp của cô.
Thật ra thì anh cũng khó chịu, nhưng anh muốn cô đau cùng anh! Anh
dùng lực đâm chọc vào trong cơ thể cô, cũng không suy đoán cảm thụ của
cô, trong mơ mơ màng màng làm nhanh như đến đỉnh điểm, đồng thời, thể
lực của anh cũng đã đạt tới cực hạn,anh nằm ở trên người của cô, cả người
muốn hôn mê, "Nguyệt Nguyệt, chúng ta cùng nhau xuống Địa ngục đi. . . .
. ."(3T: *cầm đá* đọc đoạn này muốn ném đá LT >.<)
Lô Nguyệt Nguyệt cũng đau đến nói không ra lời, mặc dù cũng không
có khoái cảm gì, nhưng trong lòng lại có chút ngọt, không đỡ được sự mệt
mỏi, người cũng mơ mơ màng màng ngủ. . . . . .
Ngủ thẳng một nửa, trong mơ mơ màng màng, cảm giác có người hôn
trán mình, đang vuốt ve mình, nhưng cô không dám mở mắt ra,cũng không
muốn mở mắt ra, cô không muốn đối mặt với chuyện này.
Lăng Thiệu ngất một lát, mở mắt thì thấy mình gối đầu lên gò má của
Nguyệt Nguyệt, anh ngẩng đầu lên,nhìn màu đỏ trên mặt của cô còn chưa
rút đi, nơi cổ có vết hôn mà anh dùng sức hôn, đột nhiên dâng lên một cỗ
thương tiếc.
Anh cúi đầu hôn tóc đã ướt mồ hôi của cô, hôn cái mũi xinh xắn của
cô, sau đó, duỗi ngón tay ra xâm nhập vào trong miệng của cô,vòng quanh
chơi đùa đầu lưỡi của cô, trong mắt bởi vì dục vọng phủ lên, trở nên một u
ám.
Anh chơi trong chốc lát, mới nắm đầu lưỡi của cô, kéo nó ra một chút,
tiếp đó đôi môi nhấp chặt, đầu lưỡi quấn quít đi lên,lần này Lô Nguyệt
Nguyệt không nhịn được nữa, không dám mở mắt ra, bắt đầu rên rỉ; Lăng