không chịu nổi mà thét chói tai: "Lăng Thiệu. . . . . .Không cần, ô ô. . . . . .
Nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa. . . . . ."
"Nói em yêu anh."
"Em yêu anh. . . . . ."
"Nói em không rời khỏi anh."
"Không rời khỏi anh. . . . . ." Lúc này Lô Nguyệt Nguyệt đã hồ đồ,
Lăng Thiệu muốn cô nói gì, cô sẽ nói, cô trầm luân trong tuyệt vọng,cứ như
vậy cùng anh nổi điên.
Ngón tay Lăng Thiệu mò tới trong cơ thể cô,ngăn chặn, lấy cổ tay bắt
đầu chấn động, nhìn vẻ mặt dâm loạn của cô, "Nói em vĩnh viễn không rời
khỏi anh. . . . . ."
"Không rời khỏi! Vĩnh viễn không rời khỏi!"Lô Nguyệt Nguyệt thét
lên, ngón tay của anh nhấn vào, để cho cô hòa tan, càng lúc càng nhanh,
càng lúc càng nhanh, cô cảm thấy có cái gì không đúng,giọng nói hoàn toàn
đổi giọng, hét lên một tiếng, đạt tới cao triều, cả người cũng đắm chìm
trong thế giới khoái cảm.
Lăng Thiệu không muốn bỏ qua cho cô như vậy, vừa lúc đó, đột nhiên
vùi mình vào thân thể của cô, cùng với cô hợp lại làm một,"Nguyệt Nguyệt,
đừng rời khỏi anh."