SUỐI NGUỒN TÂM LINH - Trang 437

437

phiền não kết thúc. Nếu chúng ta hiểu bản chất của sự
việc như thế, sự ham muốn nhục dục, sự mê đắm và
ràng buộc phai mờ dần.
Tại sao chúng phai mờ dần?
Bởi vì chúng ta hiểu, chúng ta biết. Chúng ta đi từ sự vô
minh đến sự hiểu biết. Sự hiểu biết phát sinh từ vô
minh, cái biết phát sinh từ sự không biết, sự thanh tịnh
phát sinh từ phiền não. Nó là như thế.

Sự kiện Đức Phật nhập Niết Bàn không nhất thiết

là thật. Trong cách nhìn sâu sắc, Đức Phật vẫn còn
sống. Nó cũng giống như cách chúng ta định nghĩa chữ
Tz Khưu. Nếu chúng ta định nghĩa là “Người hỏi
[Pháp]
” thì nó quá rộng. Chúng ta có thể định nghĩa nó
như thế, nhưng sử dụng định nghĩa này quá nhiều thì
không tốt, chúng ta sẽ không biết khi nào nên ngừng
hỏi! Để định nghĩa từ này một cách sâu sắc hơn, chúng
ta sẽ nói rằng Tz Khưu là “người nhìn thấy hiểm họa
của sự luân hồi”
. Như thế không sâu sắc hơn sao? Đây
là sự tu hành. Nếu bạn hiểu hoàn toàn, Đạo trở thành
vô giá, trở thành cội nguồn của sự bình an.

Khi chúng ta có chánh niệm, chúng ta gần với

Đạo. Nếu chúng ta có Chánh niệm, chúng ta sẽ nhìn
thấy sự vô thường, tính chất tạm bợ của mọi việc.
Chúng ta sẽ nhìn thấy Phật và vượt lên sự khổ của luân
hồi. Nếu không phải lúc này, thì là một lúc nào đó trong
tương lai. Nếu chúng ta vứt bỏ những phẩm chất của
bậc Thánh Nhân, của Phật, hay của Pháp, sự tu hành
của chúng ta sẽ trở nên khô cằn và vô hiệu
. Chúng ta
phải tu hành một cách kiên định, bất kể chúng ta đang
làm việc, đang ngồi hay đang nằm. Khi mắt nhìn thấy
sắc, tai nghe âm thanh, mũi ngửi mùi, lưỡi nếm vị hay
thân xúc chạm, trong tất cả sự việc, đừng vứt bỏ Phật,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.