SUỐI NGUỒN TÂM LINH - Trang 54

54

yên lặng ở những nơi mà không có gì xảy ra cả, trí tuệ
làm sao có thể phát sinh? Chúng ta có cảm nhận được
một điều gì không? Thử nghĩ đi. Điều gì sẽ xảy ra nếu
mắt không nhìn thấy cảnh sắc, mũi không ngửi được gì,
lưỡi không nếm được vị nào, thân thể không có cảm
giác? Sống như thế là sống như một người đui và điếc,
một người mà mũi và lưỡi đã sứt mất và thân thể hoàn
toàn tê liệt, còn có gì ở đó nữa không? Vậy mà nhiều
người nghĩ rằng nếu họ đi đến một nơi không có gì xảy
ra, họ sẽ tìm được sự bình an.

Khi mới xuất gia, tôi ngồi thiền và cảm thấy nhiều

tiếng động quấy nhiễu mình. Tôi nghĩ, “Làm sao để cho
tâm được bình an đây?
”. Thế là tôi lấy sáp ong nhét
vào hai lỗ tai để tôi không thể nghe gì nữa. Tôi nghĩ
rằng như thế là bình an rồi. Nhưng không, tất cả những
tư tưởng và sự hỗn loạn không đến từ lỗ tai. Chúng
đến từ trong tâm của tôi. Đó mới là nơi để tìm kiếm sự
bình an. Cho nên, dù là ở đâu, bạn cũng không muốn
làm điều gì cả, bởi vì bạn cho rằng những việc đó chỉ
quấy nhiễu sự tu hành của bạn. Bạn không muốn quét
sân hay làm những việc như vậy. Bạn chỉ muốn ngồi
yên và tìm sự bình an theo kiểu đó. Vị thầy yêu cầu bạn
giúp đỡ trong công việc hàng ngày, nhưng bạn chỉ làm
cho chiếu lệ bởi vì bạn cho rằng đó là những chuyện
bên ngoài.

Một trong các đệ tử của tôi rất muốn “buông bỏ

và tìm sự bình an. Tôi từng giảng dạy về “sự buông bỏ
nên anh ta nghĩ rằng bằng cách buông bỏ tất cả, anh sẽ
được bình an. Ngay ngày đầu tiên đến đây, anh từ chối
làm bất cứ công việc gì. Ngay cả khi gió thổi bay mất
nửa cái mái chòi của mình, anh cũng không làm gì cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.