SUSHI CHO NGƯỜI MỚI BẮT ĐẦU - Trang 320

thờ quỷ dữ, và cố gắng tập hợp một danh sách sở thích thật sự, những thứ
mà họ lượm lặt được rất lèo tèo.)

“Vậy thì những điều chị quan tâm gì?” Yvonne cật vấn.
“À...” Những điều cô từng quan tâm là gì nhỉ?
“Sở thích, niềm đam mê, đại loại như vậy,” Yvonne sốt ruột nói.
Đầu óc Clodagh đã đông cứng lại. Điều duy nhất cô có thể nghĩ được là

cô thích nghịch những đầu tóc chẻ ngọn, tước phần bị chẻ dọc theo thân sợi
tóc, để xem nó lên đến tận đâu. Cô có thể dành hàng giờ liền tự giải trí cho
mình bằng cách đó. Nhưng có gì đó đã ngăn cô không chia sẻ điều này với
Yvonne. “Cô biết đấy, tôi có hai đứa con,” cô yếu ớt nói. “Chúng choán hết
tất cả thời gian của tôi rồi.”

Yvonne vụt liếc vào cô một ánh nhìn nếu-chị-đã-nói-vậy. “Chị tham

vọng đến mức nào?”

Clodagh co người lại. Cô hoàn toàn không tham vọng chút nào. Những

người tham vọng thật quái đản.

“Khi làm việc ở công ty du lịch, điều gì trong công việc khiến chị hài

lòng nhất?”

Qua quýt cho hết ngày, đó là tất cả những gì Clodagh nhớ được. Tinh

thần là - cũng giống hệt như với tất cả những cô gái khác mà cô làm cùng -
họ đến văn phòng, tạm gác cuộc sống thực sự của mình lại trong tám tiếng
đồng hồ, và dồn toàn bộ sức lực vào việc chịu đựng sự chờ đợi.

“Giải quyết với khách hàng?” Yvonne gợi ý. “Tháo gỡ những vướng

mắc? Hoàn thành một lần bán hàng?”

“Được trả tiền,” Clodagh nói, rồi chợt nhận ra là lẽ cô không nên nói thế.

Vấn đề là, đã lâu lắm rồi cô mới lại có một cuộc phỏng vấn. Cô đã quên
sạch những lời sáo rỗng phù hợp. Và, theo như cô nhớ, từ trước đến nay cô
toàn được những người đàn ông phỏng vấn, và họ đều tử tế hơn nhiều so
với cái đồ bò cái oắt con chết tiệt này.

“Tôi không thực sự quan tâm đến việc lại đi làm cho một công ty du

lịch,” Clodagh nói. “Tôi sẽ không phiền nếu cô tìm cho tôi một công việc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.