SUSHI CHO NGƯỜI MỚI BẮT ĐẦU - Trang 492

55

Clodagh nghĩ chắc cô đang suy sụp, cô chắc chắn là như vậy. Nhưng cô

phải thay quần áo và đi đón Molly ở vườn trẻ. Vừa quay về, cô lại quay lên
giường và tiếp tục từ chỗ cô đã ngừng lại, nhưng Molly đã bắt đầu ỉ eo là
phải cho mì ăn liền vào lò vi sóng cho nó. Với vẻ nhẫn nhục, Clodagh lại
nhấc người dậy.

Cô cũng đâu thích thú gì - đó thực sự là một điều ngạc nhiên lớn. Hồi

còn bé, cô đã thấy mẹ của Ashling chạy trốn vào chiếc giường của bà và
đinh ninh rằng cách đó trông thật là trễ nải lại còn thú vị cực kỳ. Nhưng
trong thực tế, nằm bẹp một chỗ với cảm giác hoàn toàn bất lực, chìm đắm
trong nỗi hoang mang và tự căm thù bản thân, chẳng hề có tì gì là hay ho
như cô từng nghĩ.

Từ mười giờ sáng nay - chẳng lẽ thực sự mới chỉ là sáng nay thôi sao -

toàn bộ cuộc sống của cô đã trở thành một trải nghiệm thoát xác

(1)

. Từ

khoảnh khắc cô nghe thấy tiếng chìa khóa của Dylan trong cửa, cô biết
ngay. Màn kịch đã kết thúc.

Cô đã ngừng lại khi đang ưỡn cong người bên dưới Marcus và khum một

bàn tay lên tai để lắng nghe. “Suỵt!” Bằng một chuyển động mềm mại anh
ta đã lăn xuống khỏi người cô: chết lặng và mắt mở trừng trừng, họ đã nghe
thấy tiếng Dylan đi lên cầu thang.

Cô đã có mọi cơ hội để nhảy ra khỏi giường, quàng vội lên người một

chiếc áo choàng và đẩy Marcus vào tủ quần áo. Quả tình là Marcus đã cố
trườn ra khỏi giường, nhưng cô đã ngăn anh ta lại bằng cách chụp chặt lấy
cổ tay anh ta. Và rồi cô chờ đợi với sự bình tĩnh khủng khiếp, khung cảnh
sắp thay đổi cuộc đời mình.

Suốt năm tuần vừa rồi cô đã trải qua những đêm không ngủ vì trăn trở

không biết chuyện gian díu của cô với Marcus sẽ chấm dứt ở đâu. Cô đã
dao động giữa việc kết thúc mọi chuyện với anh ta và quay lại cuộc sống
bình thường với Dylan, hay mơ màng hình dung ra một tình huống trong đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.