SUSHI CHO NGƯỜI MỚI BẮT ĐẦU - Trang 549

60

Đã là nửa đêm và Jack Devine thấy vừa kiệt sức vừa chán nản. Anh đã

rảo bước trên các con phố của Dublin suốt mấy tiếng hồ, tìm kiếm Boo
không vui vẻ chút nào. Anh cảm thấy mình giống hệt như một tên mật thám
tồi. Ngoài việc kiểm tra những ngưỡng cửa trên các con phố quanh căn hộ
của Ashling, anh hoàn toàn không biết phải tìm kiếm ở đầu. Đâu là chốn
viếng thăm của những người vô gia cư tử tế?

Những dân đường phố mà anh hỏi đều chối phăng là không hề biết Boo.

Có thể họ thực sự không biết anh ta, nhưng Jack ngờ là phần nhiều là vì họ
muốn bảo vệ anh ta. Lẽ ra anh có nên nhét cho họ một tờ mười bảng, phả
khói vào mắt họ và nói, “Có thể cái này sẽ giúp cho trí nhớ của anh”?
Chẳng phải đó là những gì đã xảy ra trong các cuốn sách của Raymond
Chandler sao?

Vừa nguyền rủa sự dốt nát về những mánh khóe đường phố của mình,

anh vừa tiếp tục bước. Ra khỏi những con phố chính, dọc theo những con
hẻm tối tăm, vào trong những sân bốc hàng... có thể kia là anh ta! Một đống
chân tay gầy trơ xương nằm co quắp dưới chiếc áo khoác trên một chiếc
thùng giấy các tông trải phẳng.

“Xin lỗi,” Jack cúi xuống bên cạnh anh ta, và một khuôn mặt nhỏ bé, gầy

gò, rất trẻ ngước lên nhìn anh. Đề phòng và khiếp đảm. Không phải là Boo.
“Xin lỗi.” Jack lùi ra xa. “Xin lỗi vì làm phiền anh.”

Anh lần đường quay trở ra đường phố chính và hoàn toàn không còn hơi

sức. Đêm nay thế là quá đủ rồi, mai anh sẽ thử lần nữa. Đang bước về phía
xe của mình, thì đột nhiên anh nghe thấy tiếng ai đó gọi, “Jack! Đằng này.”

Và kia, ngồi trên bậc cửa một hiệu làm đầu, đọc một cuốn sách, không

phải ai khác mà chính là Boo.

“Anh đi nhậu về à?” Boo hỏi, với nụ cười toe toét nhiều kẽ hở của anh

ta.

“À, không.” Jack ngỡ ngàng vì chính Boo lại là người tìm thấy anh. “Tôi

đã tìm cậu suốt cả mấy tiếng đồng hồ vừa rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.