255
người đó thể hiện rất rõ ở đôi vai buông xuôi, ở c|i c|ch anh ta đội
mũ, đi đứng v{ ngó nhìn. Anh ta không thể tho|t khỏi cảm gi|c về
gi| trị kém cỏi của bản th}n mình khi thấy xung quanh l{ những
người có công ăn việc l{m ổn định, mặc dù có thể anh ta biết rằng
mình hơn hẳn người kh|c về trí tuệ, tính c|ch v{ năng khiếu.
Về phần mình, những người n{y (thậm chí l{ bạn bè) cảm thấy
mình trội hơn anh ta, v{ cứ cho l{ không cố tình đi, sẽ cư xử với
anh ta như với người bị thương. Trong một khoảng thời gian n{o
đó anh ta có thể vay được tiền, nhưng dĩ nhiên số tiền n{y không
thể đủ để duy trì mức sống như trước, v{ nói cho cùng thì cũng
không ai cho vay mượn m~i được. Anh ta phải vay tiền ăn cho nên
c{ng cảm thấy u uất, v{ ở đ}y không có sức mạnh sống động của
những đồng tiền mới kiếm ra được. Lẽ đương nhiên l{ tôi không
nói đến những kẻ vô công rồi nghề hay những người đầu h{ng hiện
tại, m{ về những người đ{n ông bình thường, biết tự |i v{ tự trọng.
Tôi cho rằng, ở v{o tình huống tương tự, những người phụ nữ sẽ
h{nh động kh|c hẳn. Nh}n đ}y tôi cũng nhận xét luôn l{ khi nói về
những người thừa, sao ta thường không |m chỉ phụ nữ. Đúng rồi,
rất hiếm khi có thể nhìn thấy một người phụ nữ xếp h{ng để lĩnh
một b|t súp, đi ăn m{y thì lại c{ng không. Bạn không nhận ra họ
như nhận ra nam giới, giữa đ|m đông, do một dấu hiệu n{o đó đập
v{o mắt. Tôi nhắc lại l{ tôi không nói về những kẻ lang thang
không nh{ cửa, nam hay nữ giới; có thể, số đó cũng như nhau. Vấn
đề ở đ}y l{ về những người phụ nữ tương đối trẻ, đ{ng ho{ng, trí
thức. Số người n{y có lẽ cũng nhiều, nhưng họ không bao giờ
muốn phô b{y ra ngo{i sự sụp đổ của đời mình. Có thể, họ thích
chọn hình thức tự tử hơn.
Người mất việc có kh| nhiều thời gian để suy ngẫm. Anh ta có thời
gian đi rất xa để xin v{o chỗ trống mới xuất hiện nhưng người
kh|c lại vừa chiếm mất rồi, hoặc anh ta nghe thấy l{ mình phải đi
b|n một loại h{ng hóa vớ vẩn n{o đó m{ nếu như người ta có mua