256
thì cũng chỉ do thương hại mình m{ thôi, v{ anh ta phải sống bằng
tiền hoa hồng. Từ chối triển vọng quyến rũ n{y, anh ta bỗng nhận
ra mình đ~ ở ngo{i phố v{ muốn đi đ}u thì đi, v{ cũng có nghĩa l{
chẳng biết đi đ}u. V{ anh ta cứ đi, đi, đi m~i. Anh ta liếc nhìn c|c tủ
kính với những đồ vật xa xỉ không d{nh cho anh v{ cảm thấy mình
l{ công d}n loại hai; anh nhường chỗ bên tủ kính cho những người
ngắm nhìn chúng với sự quan t}m tích cực hơn. Sau đó anh ta
xuống metro hoặc rẽ v{o thư viện để sưởi ấm một chút v{ cho đôi
ch}n nghỉ ngơi. Đó không phải l{ tìm việc mặc dầu anh ta lại đi.
Anh ta không biết rằng việc tìm kiếm thiếu mục đích, tuy chưa hiện
ra ở vẻ ngo{i của anh ta, nhưng đ~ đầy nguy cơ bị từ chối. Quần |o
còn lại từ thời oanh liệt của anh ta tuy chưa đến nỗi n{o nhưng vẫn
không giấu được vẻ suy sụp của tinh thần.
Anh ta thấy h{ng ng{n người bận rộn vì công việc của mình, v{
trong th}m t}m anh ghen tỵ với họ - những người b|n kiốt, thư ký,
nh}n viên hiệu thuốc, nh}n viên so|t vé. Những người đó - họ độc
lập, đầy tự tin v{ đường ho{ng, còn anh thì không l{m thế n{o tự
thuyết phục được mình, rằng anh cũng l{ người tốt, mặc dù anh
thường xuyên tranh luận với chính mình v{ luôn đi đến những kết
luận có lợi cho mình.
Chính l{ tiền, đúng hơn, chính l{ thiếu tiền m{ con người n{y thay
đổi đến như vậy. Cứ có một ít tiền xem, anh ta sẽ trở lại l{ chính
mình ngay lập tức.
BẠN CÓ SỢ BỊ PHÊ PH\N KHÔNG?
Không ai nói được cụ thể từ đ}u ra nỗi sợ h~i n{y của con người,
nhưng có một điều chắc chắn - nó tồn tại trong ta v{ rất ph|t triển.
Cũng có thể, sợ phê ph|n l{ do một phần bản chất của con người
chẳng những muốn cướp thức ăn v{ t{i sản của người th}n, m{