47
Thử hỏi xin một triệu -
Cầm, v{ đừng ngạc nhiên!
Cuộc đời n{y vẫn sống,
Nhưng chỉ cho phần mình.
V{ chúng ta tất cả
L{m việc cho cuộc đời.
Cậu đ|ng gi| năm xu?
Đừng kêu ca o|n th|n.
Lườm chi người gi{u có,
H~y học c|ch ước mơ.
L{m thuê hay triệu phú -
Đời đối xử công bình
Muốn được đời tưởng thưởng
H~y đòi hỏi chính mình.
V[ C\I KHÔNG THỂ TRỞ TH[NH CÓ THỂ
C}u chuyện sau đ}y l{ cực điểm của chương n{y. Tôi muốn giới
thiệu với bạn một trong những người phi thường nhất. Lần đầu
tiên tôi nhìn thấy cậu ta sau khi cậu ra đời được v{i phút. Cậu
không có tai, v{ theo lời b|c sĩ, cậu sẽ c}m điếc suốt đời.
Tôi không đồng ý với b|c sĩ - tôi có quyền đó bởi vì tôi l{ cha đứa
trẻ. Tôi cũng có ý kiến của mình, nhưng tôi chỉ lặng im trả lời trong
sự tĩnh lặng của tr|i tim mình.
Tôi tự nhủ: con trai tôi sẽ nghe được v{ nói được. Bằng c|ch n{o?
Tôi tin chắc rằng phải có một phương ph|p n{o đó, v{ tôi biết rằng
mình sẽ tìm thấy nó. Tôi nhớ lại lời nói của Emerson bất tử: Thế
giới tạo cho ta niềm tin. Cần tu}n theo v{ sống bằng số phận của
mình, v{ tập trung chờ đợi qua th|ng năm v{ qua mất m|t, giờ
phút m{ Đấng s|ng tạo lo{i người sẽ nói chuyện với mình.