52
thế n{o cũng được) - đ~ lóe lên trong nhận thức của nó. ít nhất thì
cũng chính ý nghĩ lóe lên n{y đ~ biến khuyết tật của nó th{nh t{i
sản v{ bắt đầu đưa lại c|i lợi - bằng tiền cũng như bằng hạnh phúc
của h{ng nghìn người bất hạnh.
Nó nghĩ ra rằng c}u chuyện về thế giới riêng của nó đ~ thay đổi,
nếu được kể lại dưới hình thức n{y hay hình thức kh|c, chắc sẽ
giúp cho h{ng triệu người điếc đang sống thiếu thiết bị nghe.
Suốt một th|ng nó tích cực nghiên cứu, ph}n tích hệ thống b|n
m|y nghe v{ nghĩ c|ch liên hệ với người điếc trên to{n thế giới để
chia sẻ với họ cảm gi|c mới của mình. Sau đó nó lập kế hoạch hai
năm. Khi nó giới thiệu kế hoạch n{y với công ty, họ đ~ nhận ngay
nó v{o biên chế để thực hiện ý tưởng đ~ định.
Khi bắt đầu công việc, nó có mơ ước rằng số phận của nó sẽ mang
lại niềm hy vọng v{ giảm bớt nỗi khổ đau cho h{ng ng{n người
cam chịu bị điếc suốt đời hay không?
Tôi không phút n{o nghi ngờ rằng nếu như tôi với mẹ nó không
hình th{nh được nhận thức cho con trai như chúng tôi đ~ l{m,
Blair đ~ phải chịu c}m điếc suốt đời.
Khi bằng tr|i tim v{ ý chí của mình, tôi truyền cho nó sự ham thích
được nghe, được nói v{ sống như tất cả mọi người, người tôi có
ph|t ra một xung lượng, bắt thiên nhiên bắc cầu qua biển lặng im
ngừng chia cắt bộ óc của nó với thế giới bên ngo{i?
Thật sự chỉ niềm ham mê mới biết hết những con đường ngoằn
ngoèo có khả năng biến đổi ham mê đó th{nh tương đương vật
chất. Blair muốn nghe được, v{ nó đ~ nghe được. Nó ra đời mang
khuyết tật, người kém vươn tới mục đích hơn chắc sẽ chấp nhận
v{ ra phố - bán bút chì.