51
tiếp với những đứa trẻ ph|t triển bình thường, v{ cương quyết
không từ bỏ quyết định của mình, dù rất hao tổn thần kinh v{ mất
thì giờ c~i cọ với quan chức nh{ trường.
Khi con trai tôi học trong trường đại học, nó thử một thiết bị nghe
chạy điện, nhưng không có kết quả.
Tuần sau, ho{n to{n do tình cờ m{ nó vớ được một thiết bị nghe
kh|c, nhưng nó không vội đeo thử vì sợ lại thất vọng. Khi nó cuối
cùng cũng quyết định, đeo thiết bị v{ bật lên, thì - ôi diệu kỳ! -
dường như theo lệnh chiếc đũa thần, mơ ước cả đời của nó đ~
được thực hiện - nó nghe được! Rõ gần như với người có thính
gi|c bình thường.
Tr{n ngập hạnh phúc được bước v{o thế giới }m thanh, nó lao ra
điện thoại để gọi điện về cho mẹ - nó nghe lời mẹ thật rõ r{ng. Lần
đầu tiên trong đời nó nghe rõ lời c|c gi|o sư trên giảng đường. Lần
đầu tiên trong đời nó có thể nói chuyện thoải m|i với mọi người
m{ không cần họ phải nói to. Thế giới thay đổi.
Mong muốn bắt đầu đem lại lợi ích, nhưng chiến thắng vẫn chưa
ho{n to{n. Con trai tôi còn phải tìm kiếm một con đường đi cụ thể
v{ biến khuyết tật của mình th{nh t{i sản có gi| trị.
ÔI, NHỮNG ]M THANH DIỆU KỲ!
Còn chưa đủ sức hiểu hết ý nghĩa của sự việc, nhưng không nén nổi
sung sướng được l{m quen với thế giới }m thanh mới, nó viết một
bức thư cho nh{ sản xuất thiết bị nghe v{ h{o hứng kể về trường
hợp của mình. Không hiểu tại sao công ty mời ch{ng trai đến Nữu-
ước. Khi nó tham quan nh{ m|y v{ nói chuyện với kỹ sư trưởng, có
điều gì đó - tia s|ng, sự cảm hứng hay một ý niệm ( bạn muốn gọi