TA LÀ ĐỆ NHẤT NỮ PHỤ - Trang 102

Hạ Tiểu Mễ nhăn mày, bĩu môi:Hứa Lệ, cô bắt cóc tôi làm cái khỉ gió

à?

Cô ta bật cười, nụ cười còn khó nghe hơn cả Mã Lệ Phi Xuân trong

truyền thuyết (Maleficent ý, hiểu hơm?).

Hừ, bắt làm gì ư? Tất nhiên là vì cô đã cướp chồng tôi. Cái đồ trơ

trẽn!. Ả đay nghiến nhìn nó.

Ồ, chồng cô? Ai cơ? Tôi nhớ trong cuộc đời vĩ đại của tôi, hình như

chưa có phải đi cướp cái gì của ai nha!. Nó nhếch miệng tỉnh bơ.

Còn giả ngu? Chính là anh Hành đó!.

Ha, khi nào có giấy chứng nhận kết hôn rồi hãy nói nhé!.

Hứa Lệ lườm nguýt nó, tức giận không thôi.

Chị Hứa, đừng nó lườm, xem xem, mắt chị chuẩn bị lác rồi kìa! Và

cùng đừng có tức giận, nếp nhăn của chị đang dày lên chị có biết không?.
Nó nói với vẻ mặt vô cùng quan tâm khiến cô ta tức nổ não.

Đám côn đồ cũng nhịn cười tới nỗi gương mặt đỏ hẳn lên.

Hứa Lệ tức tối, chạy tới vươn tay bóp cổ nó, hét lên:Mày, đồ con

điếm, chết đi!.

Hạ Tiểu Mễ nhướn người, thoát khỏi vị trí ban đầu, tránh khỏi nanh

vuốt của cô ta khiến cô ả đâm mặt xuống đất.

Chưa đầy hai giây, dây trói ở tay Hạ Tiểu Mễ đã tự cởi được dây trói,

nhếch miệng nhìn Hứa Lệ:Bắt cóc ư? Kịch bản cũ quá rồi đấy nhóc!.

Cô ta lồm cồm bò dậy, rít lên:Chúng mày còn trơ mắt ra đấy à? Bắt nó

lại, đánh chết nó cho tao!.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.