TA LÀ ĐỆ NHẤT NỮ PHỤ - Trang 128

Vậy tôi sẽ làm thủ tục sẵn cho bệnh nhân. Mong mọi người kí càng

sớm càng tốt!.

Hạ Tiểu Mễ bất động, đứng tại chỗ nhìn chăm chằm xuống mặt đất.

Bệnh? 2 tháng? Chuyện gì đang xảy ra với nó vậy? Tại sao nó lại bị bệnh
được?

Ngồi thụp xuống đất, Hạ Tiểu Mễ vùi đầu vào hai đầu gối, cổ họng

nghẹn lại khiến bản thân nó phát ra những tiếng nấc nhỏ.

...Ta vốn tưởng ông trời đưa ta đến thế giới này là điều tốt đẹp nhất. Ta

có một người chị làm sát thủ, có ba mẹ, có người thân, có người ta yêu.
Những tưởng cuối cùng sau tất cả những gì mà ông trời đã cướp đi của ta,
ta đã có một cuộc đời mới. Hạnh phúc. Hi vọng. Tốt đẹp. Ta thật ngây thơ.
Những điều đó ta nhận được bao nhiêu, cũng phải nhanh chóng rời xa.
Hiện tại khi dường như mọi điều đẹp đẽ nhất đến với ta, ta lại phải chết?

Hơn một năm hưởng trọn hạnh phúc, giờ đã đến lúc ta phải ra đi rồi

sao? Nhanh vậy sao? Sớm tới vậy sao?.....

Từng giọt nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Phía sau nó đã chắp thêm một đôi

cánh trắng tinh khiết, nhưng nên nhớ đôi cánh đó đang chìm trong bóng tối,
vì vậy, có cũng như không. Nó sẽ mãi mãi, mãi mãi không thể đến với hạnh
phúc.......

Mễ Mễ!.

Khúc Hành vừa mở cửa bước vào, đã thấy Hạ Tiểu Mễ ngồi thu mình,

cả cơ thể run lên. Anh hốt hoảng gọi tên cô, nện đầu gối xuống đất tạo
thành tiếng vang lớn, vòng tay ôm lấy cả cơ thể nó.

Nó đã nghe rồi? Nó đã biết rồi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.