TẤM LÒNG VÀNG VÀ ÔNG CHỦ - Trang 113

lấy, nên không tốn kém lắm. Lại còn vay đóng thuế, mỗi mẫu $50, rồi cũng
phải nộp gấp ba như lối vay thóc giống, thuê trâu ấy.

- Hỏng, thế này thì làm ruộng càng ngày càng nợ vào mất.

- Biết vậy mà vẫn cứ phải theo đuổi. Thì nó cũng như đánh bạc, gặp

năm thóc cao, thì tha hồ sung sướng.

- Nói làm gì sung sướng vội, hãy mong hết nợ chủ cũng đã khó lòng.

Thế sao năm nào cũng có người nợ, mà ông chủ vẫn cho người ấy cấy?

- Không cho thì làm thế nào? Để người ta nộp dần chứ đòi ruộng thì

mất nợ.

Chị Đĩ Nuôi lau mồ hôi, đổi tay bế con rồi hỏi:

- Liệu thầy nó xem làm lụng có đủ ăn, không có thì trốn biệt quách đi

một chỗ có hơn không? Tội gì đeo đuổi mãi cái nghề vất vả này!

Anh Đĩ Nuôi lắc đầu:

- Không thể được. Được ông chủ tin mà giao ruộng cho làm, cũng đã

khó lắm rồi. Bây giờ đi nơi khác, ai người ta biết mình là thằng cha căng
chú kiết nào mà tin? Rồi lại bò về chủ cũ, thì ai thừa ruộng giao cho mình
nữa. Vả làm ôn có giấy má. Ngay từ mình vay một hai đồng cùng còn phải
làm giấy cẩn thận, nữa là. Thôi, chủ nào chả thế.

- Thế ra mình chỉ làm cỗ sẵn cho ông ấy xơi thôi!

- Thì mình không tiền, nên phải chịu vậy, chứ sao!

- Nhưng sao thầy mày vay lắm thế?

- Tôi có muốn vay đâu, nhưng ông cứ bắt vay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.