TẤM LÒNG VÀNG VÀ ÔNG CHỦ - Trang 122

Nhưng chị sực thấy ông chủ đứng trên hè. Muốn chừng ông mải nhìn

lại. Lúc mặt chị gặp mặt ông, ông nhếch mép cười. Chị thẹn quá, vội đi tạt
vào bếp, hồi hộp.

Thật thà, chị đã hiểu đâu cái nụ cười chứa chan ý vị ấy. Ông chủ đứng

đó đã lâu, đôi mắt không lúc nào rời chị. Ồng ngắm chị từ đầu đến chân.
Ông thấy chị lộ cái ái tình nồng nàn đôì với chồng thì ông thở dài. Ông cho
cách tỏ lòng yêu ấy có vẻ chân thật, hồn hậu hơn những cách có lẽ giả dốì
của hạng người đàn bà ở các bậc trên. Ông ước ao được âu yếm, quyến
luyến kín đáo như anh Đĩ Nuôi này. Từ thuở bé ông chưa được thấy những
người ông yêu và những người yêu ông họ đốì với ông như thế bao giờ.
Cho nên ông thèm. Ông thèm cái ái tình mộc mạc của bọn gái quê. Ông
thèm những bọn gái quê.

Vẩn vơ nghĩ ngợi mãi, rồi ông vào trong buồng, ngồi trước bàn giấy.

Ông châm điếu thuốc lá, thừ người nhìn theo làn khói uốn éo trên

không rồi đập hai ngón tay xuống bàn, ông gõ nhịp. Ông gõ nhịp theo điệu
hát trong tâm hồn. Một lát ông mở ngăn kéo, lấy ra quyển sổ và cái bút chì
loay hoay tính. Trên mặt rám nắng, bỗng lộ ra một nét mừng. Ông mỉm
cười, ông đã nghĩ được kế.

Lúc bấy giờ ở ngoài sân người nhà đi rộn rịp. Bà chủ ngồi xổm trước

cái nong, xếp ra hàng chục bát đĩa và giao cho từng người quang gánh đứng
chờ.

Ông chủ nhìn không thấy chị Đĩ Nuôi đâu cả. Buồn, ông gọi tên đày tớ

vừa đi qua cửa:

- Mày bảo vú em bế anh bé lên đây.

Tên đày tớ xuống nhà một lúc rồi lên bẩm:

- Bẩm ông, vú em bà sai đi đâu ấy ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.