TẤM LÒNG VÀNG VÀ ÔNG CHỦ - Trang 167

Nhưng chị có biết chồng chị đi đâu. Chị yên chí là chồng đi tìm chị.

Chị chán ngán lạ thường. Chị biết rằng chồng chị đau đớn và nghi ngờ chị.
Chị phải minh oan mới được. Làm thế nào để báo thù con người đã manh
tâm làm cho gia đình chị tan nát. Chị liều đi, đi vơ vẩn.

Tới trại ông chủ, chị không dám vào. Hỏi những người quanh đó, thì

chị biết rằng chồng chị có tới đấy, nhưng không rõ rằng còn ở đó, hay đã đi
từ bao giờ. Chị bèn nhờ người nhắn hỏi anh Hai, nhưng anh Hai không bảo.

Sáng sớm hôm sau, chị thấy tiếng xe hơi đi qua. Nấp sau hàng rào

nhìn theo, chị thấy một mình ông chủ vặn máy, mà xe thì chạy nhanh lắm.
Chị bèn theo vết xe mà đi.

Nhưng được độ hai giờ sau, chị thấy xe ông chủ đã trở về. Chị đứng

rạp sang cạnh đường, cố nhìn vào trong xe. Xe gần tới thì đi chậm dần dần.
Ông chủ ngó đầu ra bảo chị:

- Về nhà tao bảo cái này nhé.

Rồi chiếc xe hơi lại bốc bụi chạy nhanh như bay. Chị Đĩ Nuôi nửa

mừng nửa lo, đắn đo mãi mà không quyết định có nên về nhà ông chủ hay
không, về có việc gì? Sao ông không bảo ngay?

Hay là vì có người khách lạ ngồi trên xe, mà ông không muốn đỗ lâu

để bảo là việc gì. Sau hết chị liều, cứ nhắm mắt đưa chân xem sao, vì chị
đoán già rằng ông cho mấy tháng công trước.

Tất tả đi trên đường cát nóng bỏng chân, chị Đĩ Nuôi băn khoăn, tự

hỏi mãi bao nhiêu điều, mà không biết câu trả lời nào là đúng.

Độ buổi trưa, chị vào trại. Tự nhiên chị thấy giợn tóc gáy. Chị thấy

cảnh nhà như có vẻ buồn bã lặng lẽ khác thường. Ngập ngừng mãi ở cửa,
sau đánh bạo, chị vào. Thì vừa lúc ấy chị trông thấy bà chủ, chị tái mét mặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.