TẤM LÒNG VÀNG VÀ ÔNG CHỦ - Trang 18

Rồi Đức kể cho bà Tài nghe những câu chế nhạo của bạn. Bà cả Tài ra

ý thương hại, bảo:

- Anh sang đây ở với tôi, tôi nuôi cho, anh sẽ có thì giờ mà học. Bỏ

phí tuổi trẻ không nên, anh ạ. Hay là từ mai, tôi nói thác với bà chủ anh cho
anh sang đây giã gạo hộ tôi, tôi sẽ cho anh mượn đèn mà học.

Bà cả Tài lấy chiếc đèn hoa kỳ, đưa Đức. Đức đặt quyển vở trên phản,

rồi xuống bếp thổi lửa để châm đèn.

Bà cả Tài đổ gạo vào cối xong, dặn:

- Anh chịu khó cẩn thận, tôi đi đằng này một tí nhé.

Đức tìm chỗ để đèn cho vừa tầm mắt, rồi chân thì dận cối, tay thì giở

vở, nhưng chán ngán lạ thường. Thấy bà cả Tài tử tế, Đức cũng biết vậy,
chứ chắc đâu bụng bà ấy có thực tốt không. Đức quyết định hôm sau xin bỏ
học. Nhưng Đức muốn học các bài cho thật thuộc, để thầy giáo và bạn bè
đừng khinh mình, rồi hãy xin thôi. Thấy sắp được xa lánh bọn anh em thâm
độc, sắp khỏi phải trông thấy thầy giáo lúc nào cũng nghiêm khắc, chỉ rình
phạt, rình mắng, rình khuyên bảo những câu không làm cho Đức được no
lòng, Đức sung sướng, nhẹ nhõm cả người. Rồi nghĩ ngợi. Đức thấy tủi
thân, giận thầy, ghét bạn và thù bà chủ.

Trong khi óc đang vơ vẩn, Đức lần lần giờ từng tờ trong quyển vở.

Mỗi bài học lại nhắc cho Đức những buổi phải phạt, những câu mắng. Đức
như trông thấy thầy giáo ở trước mặt, Đức khó chịu lắm.

Bỗng Đức dừng tay lại, kinh ngạc, Đức trợn to mắt ra, ghé vở vào tận

ngọn đèn. Đức mừng rú lên, bâng khuâng, tưởng như mình vừa chiêm bao
thấy một chuyện thần tiên huyền hoặc. Rồi Đức rơm rớm nước mắt. Đó là
chuyện thực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.