TẤM LÒNG VÀNG VÀ ÔNG CHỦ - Trang 88

Nhiều bận, ông lo cho bà vì buồn quá mà sinh ốm, nên cố lấy lời khéo

mà khuyên giải, nhưng đã sáu, bảy tháng nay bà lo sợ, thương con, nay lại
tiếc nhà, những nỗi buồn như đã khắc sâu vào trong óc. Vả lại, nhà đành
mất, con đành khuất, nợ còn phải trả thì bà quên sao được mà không nẫu
ruột, rầu gan.

Một hôm ông giáo Chính xem nhật trình, bỗng mừng rú lên, gọi bà

giáo mà bảo rằng:

- Thẳng Phú đã biết hối.

Bà giáo cuống quýt, trống ngực thình thình, chạy ra hỏi:

- Thế nào? Nó đâu?

- Nó đã làm một quyển sách, tên là: Việt Nam Văn học sử. Nó đã đem

in để bán. Quyển sách ấy hay lắm. Trong tờ báo này, người ta viết một bài
rất dài để khen.

Bà giáo sung sướng, nói:

- Thế là tôi yên tâm rằng nó vẫn còn sống.

Ông giáo gật:

- Và nó đã biết hối, biết tìm những việc có ích mà làm. Như thế này thì

đáng giận nó trăm phần, tôi cũng phải khen nó mà sẵn lòng tha thứ cho nó.

Rồi ông giáo vui vẻ đọc lại cả bài báo cho bà giáo nghe. Bà giáo chăm

chăm để ý, nở nang khúc ruột.

Đọc xong, ông giáo đặt tờ báo xuống, ngậm ngùi, buồn bã nghĩ ngợi.

Bà giáo cũng ngẩn ngơ bảo chồng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.