TẤM LỤA ĐÀO - Trang 81

Xuân Vũ

Tấm Lụa Đào

Chương 9

Bữa cơm chiều của nhà trường thật vô vị. Minh cứ hình dung mặt tiền của
rạp Nam Xuân, nơi Minh sẽ đứng chờ.
Thuở học trường tiểu học Nhà Nước, gánh hát nào đến mà thiếu bọn Minh.
Có tiền để mua bánh tét, bánh bao, khá chút nữa là phở, hủ tiếu xí mại chớ
ai lại mua vé coi hát và vé xem đá banh? Cặp giò để đâu mà không trèo,
không chui kia chứ ! Bây giờ đã thành nhân, ai lại làm cái trò trẻ con đó
nữa.
Cơm nước xong, Minh cũng lên lớp ngồi đàng hoàng. Nhạc Tây từ đằng
rạp hát vọng lại trong lồng ngực làm chàng nôn nao.
Bữa nay tuồng có đấu poa-nha, lông-rông qua cửa sổ, Minh cũng không
màng. Thầy Xuỵt biết rành tâm lý học sinh "dù khoá cửa chúng cũng chui
ra ". Cho nên thầy đi bước trước để mua cảm tình với đám "học trò có bộ
giò ăn cướp". Thầy bảo:
- Gánh hát diễn ba đêm, mỗi đêm tao lén cho đi mười đưa. Bây bàn với
nhau rồi lách êm. Còn bao nhiêu phải ở lại học đến hết giờ. Mấy bữa đằng
rạp có gánh hát, ông đốc thường đến bất ngờ xem lớp học, nếu thấy trống
lổn, ổng sẽ cất chén cơm tao. Tao thương bây, bây cũng phải thương tao
chớ !
Như vậy là thầy trò thủ huề. Trong mười trò đi đêm nay cố nhiên phải có
Minh. Minh là kẻ ít nhảy rào nhất. Người đứng đầu sổ là Bền. Nhưng từ lâu
rạp hát của Bền là nhà Madeleine và "đào" hấp dẫn nhất là Madeleine.
Minh đi theo con đường đá gồ ghề giữa trường và mé giếng nước thị xã,
quẹo mặt vài trăm thước là đến rạp hát, nhưng vốn thuộc đường, Minh băng
qua sân trường Bá Nghệ cho gần. Mỗi một phút có giá trị vô cùng đối với
Minh tối nay.
Bụng Minh luôn luôn sợ người ta tới trước không thấy Minh rồi sẽ bỏ đi.
Minh lỗi hẹn, người ta sẽ giận. Khó mà năn nỉ.
Bao giờ cũng vậy, gánh hát đến là cái cớ để thiên hạ đến rạp hát chơi bài,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.