TẤM LỤA ĐÀO - Trang 171

Xuân Vũ

Tấm Lụa Đào

Chương 18

"Anh! Anh! Em mong anh cháy ruột. Em không thể nào ngồi yên. Hình ảnh
anh lúc nào cũng lảng vảng trong đầu em. Ở quê nhà anh có nhớ tới em
không ? Mới có bấy nhiêu ngày mà em tưởng như hàng chục năm qua vậy.
Em không làm gì được. Thậm chí ăn cơm cũng ngừng đũa nửa chừng. Má
hỏi em tại sao ? Em thưa rằng em đang lo nghĩ về nghề nghiệp. Ba má đã
đồng ý cho em đi dạy rồi. Em chờ anh nhận lời với ông Đốc nữa là xong.
Một hôm đọc lại quyển " Paul et Virginie ", bỗng nhiên em khóc mùi. Bà
Pottier giảng giải tại sao Paul đau ? Bây giờ em hiễu rõ hơn chứng bịnh
của Paul. Xa nhau khổ quá anh à. Lần này mà gặp anh, em nhứt định
không cho anh đi đâu nữa hết. Sáng anh phải đứng ở vườn hoa chờ em.
Trưa phải ra hôn tay cầm xe đạp. Chiều phải đưa em về đến gần nhà mới
được trở lại. Thỉnh thoảng anh và em đi xem hát. Bà má đã cho phép em đi
một mình. Nhưng mình không vô rạp Nam Xuân đâu anh nhé ! Mình chỉ
đến đó "uống sữa đậu nành", kẻo nó nguội lâu rồi.
Hôm qua em đến chỗ băng đá em từng ngồi vì sợ "chiếc xe đò màu vàng",
anh nhớ chiếc băng kỷ niệm đó không ? Em đi đến tiệm rượu. Em đi qua
tiệm chụp hình Đinh Bá Trung. Rồi em đến hiệu xe Tám Trận. Để chi anh
biết không ? Để tìm chiếc xe anh mướn đi chơi với em hôm nọ. Em nhớ rõ
chiếc xe đó. Guidon carré, bánh trước hơi cũ, vè sau bị móp một chút. Thấy
cái tay cầm của nó em muốn làm như anh quá! Nhưng sợ người ta cho
rằng em điên. Bây giờ em mới hiểu tại sao anh cứ đến gốc cây vú sữa để
ngó xe em và làm như thế.
Hôm qua em đến bến đò đứng ở nơi em đã đứng nhìn con đò tách bến, nhìn
ra sông mênh mông. Ước sao chiếc đò hôm trước cặp bến, rồi anh nhảy lên
bờ miệng kêu "Emilie , Emilie !" Nhưng em thất vọng. Em đi dọc bậc thạch,
thấy chiếc ghe nào cũng là đò.
Xuân đã đem mong nhớ trở về
Lòng cô gái ở bế nsông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.