TẤM LỤA ĐÀO - Trang 232

Emilie sợ hãi, kẹp cứng hai chân và đưa tay đè gấu váy, sợ cơn gió bất ngờ
ở con dốc đá ong.
Nhưng Minh đã rà môi vào những cành hoa. Nàng yên tâm nên đặt tay lên
đầu chàng:
- Đừng làm em đau nữa !
Minh không làm Emilie đau, chàng chỉ khẽ hôn đoá hoa hồng của chàng.
Hương sắc của hoa lâu nay đọng trên làn tuyết đến ứa tràn nay đã tan vào
môi chàng.
Minh đứng lên, nhìn gương mặt tái mét, đờ đẫn của Emilie :
- Em là sao vậy ?
- Em không làm sao cả !
- Em có thấy cần tìm một nơi khác làm tổ ấm của chúng ta không ?
Chính Emilie sợ cái ý nghĩ đó. Nó đến mau chóng và làm nàng ngợp.
Emilie đã thấy ngại ngùn khi đạp xe song song ngoài phố với chàng. Càng
ngại khi chàng qùy xuống ôm hôn chân nàng. Bao nhiêu cặp mắt đổ vào
nàng. Nhưng dù sao đó không phải là cái cảnh đáng cho nàng lo ngại. Còn
ở đây, trong phòng chỉ có hai đứa với nhau. Sự im vắng gây cho nàng sự sợ
hãi. Ở trong phòng riêng này, người ta có thể làm mọi chuyện ngay cả
chuyện vợ chồng. Và nàng cảm thấy Minh sẵn sàng làm việc đó qua sự háo
hức của những cái hôn. Ngọn lử trong mắt chàng rực lên như muốn thiêu
đốt nàng. Emilie lắc đầu:
- Khoan đã anh ạ !
- Anh không muốn cho ai biết anh ở đây.
- Tạo sao vậy ? - Emilie ngạc nhiên hỏi và bước lại ngồi bên tay ghế.
- Anh muốn chúng ta yên tĩnh để yêu nhau.
- Nhưng sao mình phải trốn lánh ? Còn phải có sự chấp thuận của gia đình
đôi bên nữa chớ.
Minh hơi lọng cọng nhưng cố lướt qua:
- Điều đó..dĩ nhiên rồi.
Emilie nhớ mấy lần trêu chọc của thầy Xuỵt , thầy thường nói với Minh có
mặt Emilie :"Cưới hỏi xong mày cuốn gói vền ở nhà ông già vợ, khỏi lo
cơm nước, sung sướng có thua gì chuột sa hũ nếp !"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.