TẤM LỤA ĐÀO - Trang 40

- 385, thêu chỉ xanh, ủa chỉ tím !
- Tôi không nhớ có hay không ? Nhưng cậu mất hồi nào?
- Mới hồi sáng đây thôi.
- Vậy thì chắc không có rồi. Vì đây là quần áo tôi nhận hôm qua. Ngày mốt
tôi mới nhận đồ cũ và phát đồ mới...Mà giấy lộn thì thiếu gì, tôi ném hết cả
rồi cậu à !
Minh càng thất vọng. Chàng vào phòng lục lọi khắp trong rương trong tủ,
bới tung cả mền mùng nhưng vẫn không thấy. Thật là đại hoạ. Bỗng chàng
cười một mình: không có bức thư nào hết ! Mình mới dự định thôi chớ
chưa viết! Cũng như Balzac vậy mà! Ông ta đang viết ở trong phòng, bỗng
có một người bạn đến thăm, ông mở cửa và nắm vai bạn khóc oà: "Bạn có
gặp cô Marie ở đâu không?" "Không!" - "Nó chết rồi!" Người bạn ngớ ra
không biết cô Marie nào. Thì ra đó chỉ là nhân vật trong truyện của ông
đang viết...Mộng và thực lẫn lộn nhau cũng thường, nhưng đó là chuyện
của các thì sĩ chớ mình là học trò khổ, mộng quái gì mà mơ! Chàng chạy ra
sân xoa tay nói với lão già:
- Cháu tìm được rồi cụ ạ!
- À thế hả ? Giấy gì vậy cậu?
- À, cái vé cải lương, ủa à...Cái vé xem đá banh!
- Hèn gì cậu tìm dữ vậy.
Minh tự cho mình cái giả thuyết "lá thư chưa viết " và cố tìm sự yên tâm
hoàn toàn với nó.
- Ê, lên sân vận động chơi! Nãy giờ mày đi đâu?
Minh nhận ra Bền mặc áo may ô mới, đang xách đôi giày đá banh, Bền là
cầu thủ của đội tỉnh. Bền đá banh ten nít nổi tiếng đến con gái cũng mê từ
hồi còn ở trường tiểu học. Các bậc đàn anh từng xem cũng khen Bền nức
nở. Bây giờ Bền đã lên chân giày, đặc biệt là Bền đứng ở vị trí nào cũng
xuất sắc.
Chiều nay Bền đi dượt để đá trong lễ kỷ niệm nữ thánh Jeanne d Arc, Bền
lôi tay Minh:
- Kỳ này đội tỉnh mình đá với hội tuyển A Nam kỳ ! Lên sân coi tao tập !
Hai đứa cùng rảo bước. Bền trỏ lên tấm băng đơ rôn căng ngang đường gió

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.