TẤM LỤA ĐÀO - Trang 71

Xuân Vũ

Tấm Lụa Đào

Chương 8

Buổi tiệc đang vui bỗng Madeleine đòi về. Bền phải chiều theo.
- Em có làm sao không ?
- Em hơi khó chịu một chút thôi. Nhưng ra khỏi phòng tiệc thì em khỏi
ngay.
Bền biết Madeleine không muốn thấy cặp mắt xâm lăng của cô Jeanne d
Arc xông xáo về phía Bền ngồi. Mà quả tình Bền cũng có kín đáo đáp lại
đôi lần. Bền khẽ hôn tóc Madeleine và rủ rỉ:
- Em ngoan lắm Madeleinẹ Anh yêu em ghê nơi !
- Có thật không, hay trái tim anh đang chia nhiều mảnh ?
Hai người lại dìu nhau đi. Họ không định đi đâu nhưng họ thấy cần phải đi
bên nhau khắp mặt đất. Bỗng Madeleine cười như nắc nẻ:
- Anh có vẻ sợ ba em hả ?
- Ổng bắt được anh rủ rê con gái ổng... thì chắc ổng la ghê lắm !
- Sao anh không nói con gái ổng rủ rê anh? Nhưng mà ai rủ rê ai cũng
không việc gì đến ổng hết. Hễ má em cho phép là ổng phải nghe. Một lần
ổng thấy anh với em trong phòng khác, ổng hỏi má em: "Thằng Annamite
nào mà con Madeleine dắt về nhà vậy?" Má em quát ngay: "Thằng
Annamite nào thì thằng nó cũng hơn tên rể hụt lưu manh của ông hết á !"
Thế là từ đó ổng không hỏi nữa. Má em quả thật còn hơn Beauharnais đối
với Napoléon đó anh. Để em kể anh nghe chuyện xử kiện của ổng. Trong
một bữa cơm chiều, ổng cao hứng nói về một vụ kiện ổng sẽ xử vào ngày
mai. Kể xong ổng kết luận. Tôi sẽ xử mông-xừ Piment Ớt thắng mông-xừ
Oignon Hành , còn mông-xừ Tiêu sọ Poivre chỉ bồi thường mông-xừ
Piment chút đỉnh thôi.. Má em quát :"Bộ Ông điên rồi hả ? Ông Hành phải
thắng ông Ớt, còn lão Tiêu Sọ phải bồi thường cho ông Hành."
Hôm sau, cũng trong bữa cơm chiều ba em uống một ly cognac rồi khoe
với má em:" Tôi đã nghe lời bà và được công chúng hoan hô nhiệt liệt như
một quan toà anh minh nhất xứ xưa naỵ Còn các thầy kiện thì phục tôi sát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.