TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1106

Chương 27: CÂU CHUYỆN CỦA ANH

H

Nghề nghiệp của tôi tin rằng mọi người đều đã rõ. Tôi là một tài xế

xe tải. Văn hóa của tôi không cao, so với mọi người, tôi là một người thô
tục. Trước kia tôi cảm thấy chỉ có những phần tử trí thức mới mắc bệnh
tâm lý, nhưng ngày nay đầu óc của bất cứ ai cũng có thể xảy ra vấn đề.

Câu chuyện xảy ra cách đây hai năm. Lúc đó tôi lấy vợ chưa được

ba năm. Vợ tôi cũng giống như tôi, không có văn hóa, nhưng là người
hiền lành, lương thiện. Đời sống của chúng tôi không được rộng rãi lắm
nhưng vợ chồng sống rất hòa thuận, vui vẻ. Lúc đó chúng tôi định sinh
một đứa con. Ở công ty, tôi cố gắng chăm chỉ làm việc, hy vọng cho hai
mẹ con họ một cuộc sống tốt đẹp.

Buổi sáng một ngày tháng 6, tôi bỗng nhiên nhận được một cuộc

điện thoại của một người lạ, vừa nhấc ống nghe đã thấy vang lên một
giọng nói khác thường: “Anh đang ở đâu? Mau đến tiểu khu Phù Dung
ngay! Mau lên!”

Tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, vội vàng hỏi: “Anh là ai?”

“Tôi là chồng của Trần Băng, Trần Băng cô ấy… nhảy lầu tự sát

rồi!” Nói xong, điện thoại bị ngắt ngang.

Tôi sợ quá, vội quay lại số điện thoại, nhưng điện thoại di động

của anh ta không thể liên lạc được. Tôi nghĩ một lúc rồi quyết định lái xe
đến tiểu khu Phù Dung xem sao. Trên đường đi, tôi cố gắng nhớ lại cái
tên Trần Băng, cuối cùng nhớ ra cô ta là một người bạn học cùng lớp hồi
phổ thông trung học. Nhưng sau khi ra trường không hề gặp lại, bình
thường cũng không có gì thân thiết, chồng cô ta sao lại có số điện thoại
di động của mình? Vì sao vào lúc này lại gọi cho mình đầu tiên?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.