TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 869

Chương 3: BI THƯƠNG

Dương Cẩm Trình mệt mỏi ngẩng đầu lên khỏi bàn làm việc trong

văn phòng, ông cảm thấy đau nhức ở phía sau gáy. Cú vươn vai cho dãn
gân cốt đang tiến hành được một nửa bỗng dừng lại, ông khom lưng cúi
xuống ngây người nhìn vào màn hình rồi cầm cốc nước đã nguội lạnh từ
bao giờ uống một hơi.

Chiếc cốc rỗng không vẫn còn nặng trịch trong tay. Dương Cẩm

Trình đứng dậy, đi đi lại lại mấy bước trong văn phòng, khi đến cạnh cửa
ra vào, ông thuận tay đẩy cửa bước ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi cửa, mọi nỗi mệt mỏi trên khuôn mặt Dương

Cẩm Trình bỗng nhiên biến mất. Trông ông như luôn luôn tràn đầy sinh
lực, một chủ nhiệm Dương khoan dung mà không mất đi vẻ anh minh, dí
dỏm nhưng không mất đi vẻ uy nghiêm.

Dương Cẩm Trình bước chậm chạp dọc theo hành lang được trang

trí rất cầu kỳ, bước đi chậm rãi, không phải vì tuổi tác mà ông muốn cho
mọi người cảm nhận thấy sự ung dung đĩnh đạc. Bên cạnh, chốc chốc lại
có người dừng bước cúi chào, rồi vội vàng bỏ đi. Dương Cẩm Trình nhìn
kính cửa sổ ở hai bên, tuy đã sắp 8h30 tối rồi, nhưng trong các văn
phòng sáng đèn vẫn còn rất nhiều nghiên cứu viên đang bận rộn. Hình
ảnh nhộn nhịp trước mắt khiến Dương Cẩm Trình rất mãn nguyện. Ông
giống như một vị nguyên soái đang duyệt binh, đang dạo bước trước đội
quân nghiêm trang, tề chỉnh, một mình hưởng thụ cảm giác ưu việt hơn
hẳn người khác.

Sau khi kiểm tra một số phòng ban, vỗ vai một số người này, nhận

lời chào của một số người khác, Dương Cẩm Trình thong thả quay trở lại
phòng làm việc của mình. Ông ngồi vào chiếc ghế to nhất, rộng nhất,
thoải mái nhất viện nghiên cứu, sự mệt mỏi vừa biến mất nay đang từ từ
quay lại cơ thể. Dương Cẩm Trình ngồi rất lâu trong tư thế co quắp cho
đến khi ông đặt cánh tay tê dại lên mặt bàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.