TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 871

Dương Cẩm Trình vội vàng chạy tới đẩy vào vai Dương Triển, “Ơ,

sao con lại ngủ ở đây?”

Dương Triển mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm

vào Dương Cẩm Trình một lúc lâu cứ như không nhận ra đây là bố mình.
Dương Cẩm Trình nắm cánh tay Dương Triển nhấc nó đứng dậy, vừa
móc chìa khóa ra vừa hỏi: “Chìa khóa của con đâu? Lại mất rồi à?”

Dương Triển “vâng” một tiếng, đưa tay dụi mắt. Nó ngoắc cặp

sách ở khuỷu tay, cánh tay nặng quá kéo lệch cả đầu. Dương Cẩm Trình
dùng tay nhấc cặp sách lên đeo qua loa lên vai nó. Dương Triển đang
ngái ngủ bị động tác của bố làm cho loạng choạng. Nó nhanh chóng
đứng thẳng người dậy ngoan ngoãn đi theo bố vào cầu thang máy.

Trong căn hộ tầng 18, Dương Cẩm Trình cởi giầy, vứt áo vét lên

sofa định đi nghỉ ngơi cho thoải mái chợt có tiếng chuông điện thoại bất
ngờ vang lên.

Ông chửi khẽ một câu rồi đứng dậy cầm ống nghe.

“Chào anh... dạ, vâng đúng ạ. Tôi là bố của cháu Dương Triển...

vâng, anh Hạ, chào anh... cái gì cơ? Không thể nào... Cặp sách của con
anh bao nhiêu tiền... À, thôi được rồi, tôi sẽ làm rõ việc này... À à, xin lỗi
anh Hạ, hôm khác tôi sẽ đến nhà anh để xin lỗi. Chào anh!”

Dương Cẩm Trình đặt ống nghe xuống, quay người quát một tiếng

thật to: “Dương Triển!”

Dương Triển đang từ từ đứng lên ở cửa, nó vừa mới bước vào nhà,

vẫn chưa kịp bỏ cặp sách, cũng chưa kịp cởi giày và cũng không kịp bỏ
chạy nữa.

Dương Cẩm Trình xách con trai như xách con gà con lôi vào giữa

phòng khách, vội vàng kéo cái cặp sách xuống nhìn ngắm một cách kỹ
lưỡng.

Đây là một cái cặp bình thường, bên trên in hình siêu nhân sặc sỡ.

Đường may rất kém, trên mặt đã có chỗ bị tuột đường chỉ, chỗ nào cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.