TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1120

Vẫn không có tiếng trả lời.

Phương Mộc khẽ thở dài, “Lên xe đi!”

Lần này thì Liêu Á Phàm có phản ứng, cô bé trèo lên xe, lặng lẽ

ngồi vào bên ghế phụ. Phương Mộc vốn chỉ định đi ăn một bát mì,
nhưng bây giờ lại có thêm Liêu Á Phàm, bữa tối như vậy sẽ không đáp
ứng được.

Trên xe Phương Mộc mấy lần hỏi ý kiến cô bé, nhưng Liêu Á

Phàm vẫn im lặng. Phương Mộc bất lực, cuối cùng anh quyết định đi đến
quán ăn mà trẻ con vẫn thích.

Lần này Phương Mộc đưa cô bé đến Tất Thắng khách. Bánh pizza

là loại đồ ăn Phương Mộc không thích lắm. Anh cũng không biết Liêu Á
Phàm có thích không, nhưng thấy cô bé không từ chối, anh bèn gọi một
suất bánh pizza mới ra, mấy món ăn vặt và hai cốc nước ngọt.

Bánh pizza quả là khó ăn, Phương Mộc ăn được nửa miếng đã

muốn bỏ. Những khách hàng xung quanh thì ngược lại rất hào hứng với
món pizza trước mặt. Điều này khiến người ta không giải thích được là
mọi người đều dùng dao dĩa một cách rất lịch sự. Đối với người nước
ngoài, người ta dùng tay trực tiếp cho bánh vào mồm, còn ở đây loại
bánh này đã trở thành thực phẩm quý hiếm như gan ngỗng, tương cá,
không dùng dao dĩa không thể hiện được sự sang trọng. Liêu Á Phàm
dùng dao dĩa cũng lóng nga lóng ngóng, thấy Phương Mộc không ăn nữa
cũng thấy hơi ngại, nên dừng lại. Phương Mộc thấy sự khó xử của cô bé
nên buộc phải cầm nửa cái bánh còn lại đưa vào mồm cắn một miếng to.
Hành động của Phương Mộc hình như cổ vũ Liêu Á Phàm, cô bé cũng
học theo anh, ăn từng miếng to.

Bữa ăn được nửa chừng thì điện thoại của Phương Mộc rung lên.

Thầy Châu gọi. Thầy Châu lo lắng hỏi Phương Mộc có thể đánh xe giúp
ông đi tìm Liêu Á Phàm không. Phương Mộc che điện thoại lại, hạ giọng
hỏi Liêu Á Phàm có phải đã bỏ trốn đi không, Liêu Á Phàm không trả
lời, cứ cúi đầu ăn bánh. Phương Mộc bất lực, nói với thầy Châu là Liêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.