TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1121

Á Phàm đang ở cùng anh. Thầy Châu “hà” một tiếng dài, để Phương
Mộc đưa máy cho Liêu Á Phàm. Nhưng Liêu Á Phàm không nghe điện
thoại, cũng chẳng ngẩng đầu nhìn Phương Mộc, vẫn cắn từng miếng
bánh nhỏ.

Phương Mộc không còn cách nào khác, đành phải nói với thầy

Châu: “Ăn xong, em sẽ đưa cháu về.” Phương Mộc tắt điện thoại thì
Liêu Á Phàm ngồi đối diện đã ngẩng đầu lên, tay cầm nửa chiệc bánh
pizza, nói rõ từng câu từng chữ:

“Cháu không về đâu!”

“Đừng nói chuyện kiểu trẻ con thế!” Phương Mộc chỉ đống thức ăn

trên khay, “Ăn mau lên kẻo thầy Châu đang lo lắng.”

“Cháu không phải là trẻ con!” Liêu Á Phàm nhìn Phương Mộc

không chớp, trong ánh mắt trong trẻo như có cái gì đó rất kiên quyết.

“Được rồi, được rồi, cháu không phải trẻ con.” Phương Mộc vừa

tức vừa buồn cười, “Thưa cô Liêu Á Phàm, cô ăn nhanh cho.”

Liêu Á Phàm cúi đầu, vẫn giữ tư thế như cũ, không động đậy, bỗng

nhiên, một giọt nước mắt rơi trên khăn trải bàn, tiếp theo là giọt thứ hai,
thứ ba…

Liêu Á Phàm khóc không thành tiếng, tay vẫn cầm chặt nửa miếng

bánh pizza như không thể ăn được nữa mà coi nó là thứ để nắm chặt
trong tay.

Phương Mộc ngượng chín người, nam nữ những bàn xung quanh

nhìn anh và Liêu Á Phàm một cách lạ lùng, như hoài nghi mối quan hệ
của anh với cô bé. Thực ra, nếu như nói đó là quan hệ cha con thì
Phương Mộc quá trẻ, nếu nói là quan hệ yêu đương thì Phương Mộc lại
là người quá già. Chỉ còn một cách giải thích: Phương Mộc là một thằng
lưu manh lừa gạt nữ sinh trung học.

Mấy phút sau, Liêu Á Phàm bỗng nhiên ngừng khóc cũng đột ngột

như lúc bắt đầu. Cô bé lấy giấy ăn lau nước mắt, vuốt vuốt mái tóc rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.