TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 117

Nếu không thể chịu nổi, thì anh sẽ bí mật trói tay mình vào giường.

Anh bắt đầu giả vờ tiện miệng hỏi các bạn cùng phòng rằng, khi

ngủ anh có nói mê không.

Anh cũng bắt đầu nghi ngờ, có phải mình mắc bệnh tâm thần phân

liệt không.

Khi các kết quả "thực nghiệm" đều khẳng định: đêm đêm Phương

Mộc đều tỉnh táo hoặc ngủ say trên giường của mình, thì anh cũng cảm
thấy có phần nhẹ nhõm.

Cái đáp án này, qua bao suy nghĩ trăn trở, vật lộn như điên cuồng,

đã hình thành một điều ngày càng rõ ràng: trong vô thức, anh đã cảm
nhận được hắn.

Tựa như lúc giữa trưa ánh dương rực rỡ, người ta bỗng nhìn trên

mặt đất tràn ngập nắng vàng một bóng người chập chờn lúc mờ lúc tỏ.
Cái bóng ấy rất không rõ nét nhưng lại rất thật, anh có thể nghe thấy
tiếng thở của nó, cảm thấy ánh mắt của nó thậm chí ngửi thấy mùi tanh
tưởi của nó. Anh và nó lặng lẽ nhìn nhau giữa những tiếng cười nói ồn
ào của đám đông. Anh cũng biết nó đang nhìn trộm, nó đang lo lắng, nó
đang rất tự đắc, nhưng anh không biết kết cục sẽ là gì. Và khi anh bước
lên một bước thì nó lập tức biến mất trong không khí, chỉ để lại tiếng
cười thầm văng vẳng.

Một đêm sau đó vài hôm, đã rất khuya, Phương Mộc bỗng choàng

tỉnh dậy. Mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc, tay anh nắm chặt một góc chăn,
căng tai lắng nghe mọi động tĩnh trong căn phòng. Cho đến khi chỉ nhận
ra những tiếng ngáy tiếng thở đều đều của các bạn cùng phòng đang ngủ,
anh mới dần bình tĩnh trở lại.

Trong giấc mơ vừa rồi, anh thật sự cảm thấy vui vẻ và thỏa mãn.

Nhưng những cảm giác ấy không phải của Phương Mộc, mà là của

hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.