TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1170

khác nhìn thấy cảnh này sẽ cho rằng con người ung dung thong thả,
dương dương tự đắc này chính là Dương Cẩm Trình.

Dương Cẩm Trình “hừ” một tiếng, lưu hình ảnh lại rồi đứng dậy đi

ra.

Ông ta bước ra khỏi mật thất, ấn công tắc cho cái giá sách thay bức

tường trở lại vị trí cũ. Ở giữa cái giá sách có một ánh sáng màu đỏ rất
yếu ớt, Dương Cẩm Trình biết rằng camera vẫn đang hoạt động. Ông ta
nhìn đốm sáng yếu ớt kia, mỉm cười nhẹ nhàng, hai ngón tay làm thành
hình chứ V.

Dương Cẩm Trình mặc áo khoác trắng chỉnh tề đang định đi thị sát

lần cuối trong ngày, vừa mới đặt tay lên nắm cửa thì nghe thấy ngoài
hành lang có tiếng huyên náo.

Hai nhân viên bảo vệ đang níu chặt một ông già ăn mặc nhếch

nhác, còn ông già thì ra sức vùng vẫy, mồm kêu không ngớt. Trần Triết
đứng ngăn trước mặt ông ta, vừa tức giận vừa tỏ ra đáng tiếc giải thích:
“Xin lỗi ông, nhưng không có hẹn trước thì không được gặp chủ nhiệm
Dương…”

“Bỏ tay ra!” Tiếng Dương Cẩm Trình đột ngột vang lên ngay đằng

sau, Trần Triết quay lại, Dương Cẩm Trình đã đứng trước cửa phòng làm
việc, kinh ngạc sững sờ.

“Chủ nhiệm Dương, ông ta…” Trần Triết vội vàng thanh minh,

nhưng Dương Cẩm Trình chẳng buồn liếc nhìn anh ta lấy một cái, vội
vàng chạy tới, bắt tay ông già, sau khi lắc lắc tay mấy cái liền, mới thốt
ra: “Thầy Châu, sao thầy lại đến đây?”

Ông già mặt lạnh tanh, Dương Cẩm Trình thì kích động ra mặt,

ông ta quay đầu nói với Trần Triết và hai nhân viên bảo vệ: “Từ nay về
sau, các anh mà nhìn thấy người này thì phải tôn trọng như tôn trọng tôi,
nghe rõ chưa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.