Thảo nào. Bắt cóc con cái nhà bình thường, nhiều nhất cũng chỉ
đòi hai ba trăm nghìn tệ, còn bọn này đòi hẳn hai triệu, chắc chắn nạn
nhân không phải là người bình thường.
"Kẻ gọi điện thoại đòi tiền là nam hay nữ, giọng nói có đặc điểm
gì?"
Tiêu Vọng vừa định trả lời thì điện thoại di động trong túi áo đổ
chuông. Tiêu Vọng nghe điện thoại, vừa nói mấy câu mặt đã biến sắc.
Trong phòng bỗng trở nên yên lặng, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn
Tiêu Vọng và chiếc điện thoại trong tay anh. Mấy phút sau, Tiêu Vọng
ngắt máy, quay người lại, nở nụ cười gượng gạo.
"Tên bắt cóc lại gọi điện." Anh dừng lại giây lát, "Đã tăng số tiền
chuộc lên thành bốn triệu."
Không khí bỗng chốc trở nên nặng nề. Bốn triệu, không phải là số
tiền nhỏ. Nếu cứ tăng lên theo tốc độ này, áp lực mà cảnh sát và người
nhà của nạn nhân phải gánh chịu sẽ càng lúc càng lớn. Tất cả mọi người
đều im lặng, không khí dường như cũng đông đặc lại. Mấy giây sau,
Phương Mộc bỗng mỉm cười.
"Cũng thú vị đây!"
Theo yêu cầu của Phương Mộc, Tiêu Vọng dẫn anh về trụ sở Công
an thành phố để xem cuốn băng video đó. Tiêu Vọng đưa Phương Mộc
đến phòng họp, sau khi kết nối các thiết bị, Tiêu Vọng đưa cho Phương
Mộc chiếc điều khiển từ xa, quay người đi ra cửa và nói : "Anh xem đi
nhé, tôi canh ở ngoài cửa, đảm bảo không ai làm phiền anh đâu. Xem
xong thì gọi tôi."
Phương Mộc thấy hơi kì quặc, chỉ là cuốn băng video của bọn bắt
cóc chứ có gì mà làm ra vẻ thần bí đến thế.
Nhận ra thắc mắc của Phương Mộc, Tiêu Vọng mỉm cười và nói:
"Chúng tôi đều xem rồi, chẳng phân tích ra được điều gì. Mà," - Tiêu