Giây phút này, cô gái bỗng muốn cười, nếu việc này xảy ra vài
tháng trước, thì đúng là một câu chuyện hài hước mua vui cho mọi
người.
Cô quả nhiên lấy tay che mắt và bật cười.
Thôi được. Số mình còn có thể đen đủi hơn không cơ chứ - Ai lại
cướp trúng vào cảnh sát.
Qua kẽ tay, cô nhìn thấy khóe môi viên cảnh sát khẽ động đậy,
hình như anh cũng cười.
Nụ cười của anh khiến cô bật khóc. Nỗi tủi thân dồn nén suốt mấy
tháng qua bỗng vỡ òa trước mặt người cảnh sát không quen biết.
Nếu lúc đó có người nào đi qua đường hầm Du Ninh, sẽ được thấy
cảnh tượng hết sức kì quặc: Cô gái mặc bộ quần áo rách nát đứng trước
mặt anh thanh niên mặc complê, khóc nức nở như một cô bé con, trên
tay còn cầm mảnh thủy tinh hình tam giác, trông vô cùng nực cười.
Cô khóc rất lâu, khi tiếng nấc của cô gái đỡ nghẹn ngào hơn, anh
cảnh sát nói khẽ: "Vứt mảnh thủy tinh đi, cô sẽ làm mình bị thương đấy."
Mười phút sau, cô ngoan ngoãn đi theo anh vào một quán mì thịt
bò.
Anh cảnh sát châm một điếu thuốc, rít mạnh một hơi, anh nhìn cô
gái trước mặt qua làn khói đang từ từ bay lên cao. Cô vừa nuốt gọn bát
mì bò với một tốc độ đáng kinh ngạc. Khi chút canh thịt cuối cùng ở đáy
bát biến mất, ánh mắt cuồng nhiệt và chăm chú của cô gái cũng trở nên
lạnh lùng vô cảm, chân tay như thừa thãi.
"Gọi thêm chút đồ ăn nữa nhé?"
Cô gái đang nhìn ra ngoài cửa sổ, liền quay lại nhìn vào mặt người
cảnh sát, rồi lập tức cúi xuống, khẽ gật đầu.
Một đĩa thịt bò ngâm tương, một đĩa gà trộn. Cô lại ăn như rồng
cuốn, chẳng mấy chốc đã đánh sạch bách.