Tiêu Vọng cười gượng mấy tiếng, vẻ mặt vô cùng lúng túng,
Phương Mộc cũng thấy áy náy.
"Cái… cái việc tôi nhờ anh thế nào rồi?"
"Hả? Việc gì nhỉ?"
"Cô gái con một người họ hàng nhà tôi ấy…"
"À." Vẻ mặt Tiêu Vọng lập tức tự nhiên trở lại, "Vẫn chưa có
thông tin gì. Anh đừng lo, nếu có tình hình gì, tôi sẽ báo cho anh ngay."
"Vâng." Phương Mộc khẽ gật đầu, trong lòng hơi thất vọng. Thực
ra, trong thâm tâm anh hiểu rõ, giữa mênh mông biển người, tìm Liêu Á
Phàm đâu có dễ?
Nghĩ đến đó, anh thầm hổ thẹn vì mình vẫn có cơm để ăn, có
giường để ngủ.
Gần mười hai giờ đêm, Phương Mộc mới chếnh choáng về đến
khách sạn. Vừa vào phòng, anh liền lao ngay vào nhà vệ sinh nôn ầm
ầm. Nôn đến lúc dạ dày rỗng tuếch không còn gì, Phương Mộc mới gắng
gượng đứng dậy, lê bước ra chỗ bồn rửa tay, xả đầy một bồn nước lạnh,
rồi vục cả đầu xuống.
Cảm giác lạnh toát đột ngột khiến anh tỉnh táo trong giây lát, tiếp
đó là cảm giác đau buốt như bị kim châm. Rất lâu sau, anh mới nhấc đầu
ra khỏi bồn nước, nước lạnh từ má chảy xuống, anh nhắm mắt lại, lặng lẽ
cảm nhận từng giọt nước lạnh từ từ chảy vào trong cổ áo, thấm ướt ngực
áo và sau lưng…
"Anh làm sao thế?" Lời hỏi thăm đầy ngạc nhiên vọng tới từ phía
sau lưng.
Phương Mộc mở mắt ra, trước mặt là một khoảng không gian nhạt
nhòa. Tấm gương phía trước thấp thoáng hình một cô gái.
"Tôi thấy cửa mở…" Cô gái rụt rè lên tiếng, "… Anh không sao
chứ?"